Home Sáng tác mới Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Rào rào gió

Phố ma thất thểu bóng người

Bóng tôi

tôi hành khất

kết thân đời

xin xỏ giọt chân tâm

 

Nơi gió rụng vàng sương

Hà Nội

Cổ thành tôi giam tôi

Tôi mơ trong mơ

trong mơ

lại trong mơ

Ngút ngàn thơ

mộng ngàn năm mộng

 

Hà Nội trong ai

Bóng mờ thế giới

Hành khất tôi

Hành khất thơ

Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm

Cổ thành chôn vùi ba tấc

Đất gió nổi

Gào tôi

Vàng sương gió héo

 

Nhưng

Tôi đã chìm sâu

Sâu trong lòng tôi

Mùa đông

Chìm sâu nỗi buồn

Gào cơn cô độc

Mặc bóng tôi hành khất thị thành hành khất

giữa cơn mơ

chỉ thơ lải nhải

 

Hà Nội. Mùa thơ

Mộng tràn phố gió

Chân tâm hư vô

Tôi gom bóng tôi

vần thơ lạc điệu

giữa mơ

 

Hà Thủy Nguyên

 

Ủ men thơ

Ta vuốt một chùm thơ đã cũ Trên cây đời tàn úa suốt thiên niên Ai kẻ vãng lai mùa quá khứ Mang về đây trọn vẹn cả màu thơ   Lạc bước nơi u ngục Đếm lá rụng lá tàn Ép chùm thơ quá khứ Cho lên men thời gian Hơi men say thế giới Cho thế giới quên buồn Cho buồn vương u ngục Cho ngục quên cơn điên   Ai thương kẻ điên nơi đáy ngục Hận nhân tình nên hồn loạn

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh gió đuổi dài phố thưa Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ Im Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ Đây là xuân ư? Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi Mộng nhân sinh khép cửa Gió đổ ào lá rơi Bóng đất vương tay níu nền trời Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu Phố thị bạc phai tro phủ Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình Tôi đang nguyện hồn ai đây Nguyện

MƯA TRĂNG

Trăng trắng mưa Trăng rơi Trăng rơi Tàn mùa   Trăng trắng đêm Trăng ảo hóa Mùa lên dây Gẩy điệu tàn thu   Điệu rơi Điệu rơi Thơ ngưng ý đọng Đàn gọi mưa trăng Ta gọi Đời   Đời thấm trăng trắng mưa Ta đàn Đời lên thơ Ta rơi Đời nghe thu Đời ảo ta một kiếp Ta ảo Đời trăng ơi   Mưa trăng rơi Mưa trăng trắng Đời, thơ ơi   Hà Thủy Nguyên