Home Trên truyền thông Ngạc nhiên với “Điệu nhạc trần gian”

Ngạc nhiên với “Điệu nhạc trần gian”

Khi nhà sách Đông Đô đưa bản thảo Điệu nhạc trần gian (*) nhờ đọc, tôi đã ngạc nhiên. Đó là câu chuyện tưởng tượng pha trộn huyền thoại, dã sử và hình như cả… chưởng nữa! Đến khi gặp tác giả tôi càng ngạc nhiên. Nguyễn Thị Phương Thảo (bút danh Hà Thủy Nguyên) khi viết những dòng đầu tiên cho tác phẩm đầu tay này chỉ mới 14 tuổi.

Điệu nhạc trần gian là tiểu thuyết viết theo lối chương hồi một cách phóng túng. Cuốn tiểu thuyết cuốn hút người đọc theo những bước chân phiêu lãng, những cuộc tình đắm say của những chàng trai, cô gái từ trên trời xuống làm việc thiện, việc nghĩa; chấp nhận những thử thách đến từ cái ác, cái xấu.

Tìm hiểu thêm về Tiểu thuyết “Điệu nhạc trần gian”: https://hathuynguyen.com/tieu-thuyet-dieu-nhac-tran-gian/ 

Tôi không nghĩ là Thảo không bị ảnh hưởng của những gì em đọc. Nhưng tôi muốn chia sẻ cùng các bạn cảm giác ngạc nhiên khi đọc tiểu thuyết này. Bố cục, lớp lang liền mạch, nhân vật rõ ràng, tả người có dáng, tả cảnh có hình, tả tình có điệu. Cô nữ sinh Hà Nội gốc Nghệ An (học Trường phổ thông cơ sở Marie – Curie, rồi trung học Hồ Xuân Hương) khiến người đọc phải tự hỏi: từ đâu ở độ tuổi của mình em đã thâu nạp được nhiều kiến thức văn chương cổ và biết vận dụng chúng linh hoạt đến vậy? Và trên hết là một óc tưởng tượng kỳ thú.

Vậy tác giả muốn gửi đến mọi người điều gì? Đó là tình yêu. Gia tộc yêu long bị các loài thần long trong đại dương xua đuổi nên căm thù muôn loài trong trời đất. Nhưng tám nàng công chúa tuyệt đẹp của gia tộc yêu long lại đem lòng yêu tám chàng trai tuấn tú trên dương thế. Và tám đứa con ra đời từ cuộc tình này phải trải qua một kiếp khác để được trở lại là mình. Trên hành trình ấy, tình yêu và lòng nhân hậu đã giúp họ chống chọi và chiến thắng bao hiểm nguy, thù địch.

Hiểu như vậy người đọc sẽ đỡ băn khoăn rằng vì sao một học sinh nhỏ tuổi lại viết truyện ma quái, mà không viết những chuyện thực quanh mình. TrongĐiệu nhạc trần gian có một phần tác giả lồng câu chuyện nước Đại Việt xưa, bên cạnh nước Đại Hoàng hư cấu. Nhưng không chỉ có thế. Xin lưu ý hoàn cảnh thôi thúc Thảo cầm bút. Em ham viết, nhưng em còn muốn viết cho bạn bè của mình, và em đã chọn cách viết mình thích mà các bạn cũng thích.

Chuyện là chuyện tiên, ma nhưng đời là đời thực, tình là tình thực. Có thể liên hệ trường hợp Harry Potter. Theo tôi, cái hấp dẫn của Harry Potter là ở chỗ vào thời đại tin học nhưng tác giả đã đưa con người trở lại thế giới phù thủy. Con người càng phát triển về trí tuệ thì càng lo âu về lẽ huyền bí trong sự sinh tồn. Đồng thời cuộc sống nếu mất hết mọi bí ẩn thiêng liêng thì rất đáng chán! Văn học phải chở che con người trong nỗi bí ẩn đó.

Không thể chắc Nguyễn Thị Phương Thảo sẽ trở thành nhà văn Hà Thủy Nguyên sau cuốn tiểu thuyết đầu tay này (Thảo đang viết một cuốn mới, vẫn là khai thác xứ Đại Hoàng) nhưng tôi tin em đủ “lực” để đi tiếp hướng đi của mình. Tác giả Điệu nhạc trần gian có một vốn từ tiếng Việt khá dồi dào mà ở lứa tuổi em (và có khi nhiều người lớn) lại thiếu hụt.

Phạm Xuân Nguyên (2004)

Bài viết là Lời giới thiệu của Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên dành cho tiểu thuyết đầu tiên của Hà Thủy Nguyên có tên “Điệu nhạc trần gian”. Bài viết mang tính “tiên tri” cho con đường viết của Hà Thủy nguyên. Bài viết này được đăng lại trên báo Tuổi Trẻ Online.

Link báo: https://tuoitre.vn/ngac-nhien-voi-dieu-nhac-tran-gian-62149.htm 

Nứt

Nứt Đường rạn vỡ Máu rơi không tiếng Trăng loang   Bóng hồn vô niệm Vụt qua Tử sinh khắc điểm Họng súng hà hơi Chuông nguyện hồn không tiếng Còn trăng đã cạn mùa   Tách gãy Bẻ đôi Lòng người vụn Nhân giới đứt đôi Đợi chờ tan nát Bia mộ một phiến trắng mờ   Một người chết lại thêm, rồi sao Một tiếng nổ lại thêm, rồi sao Tim ai vỡ, rồi sao Chuông nguyện hồn vẫn điểm, rồi sao Đời

Yêu nước là yêu gì?

Tình yêu nước bao giờ cũng là một khái niệm khó định nghĩa. Tại sao? Bởi “nước” và “yêu” cũng là một khái niệm khó định nghĩa. Yêu nước là yêu ai? Yêu những con người cùng nòi giống, cùng tiếng nói với mình? Yêu những người cùng mình sinh sống trên một mảnh đất nào đó? Hay là yêu một quốc gia mà từ nhỏ ta đã được dạy là phải yêu, phải hi sinh cho nó – yêu một thứ mà ta không

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà

Anh hùng luận (4): Nỗi lòng mây trắng bay

Ta thân ở cõi trần, hồn tại chốn tiêu dao. Thân ta là hư ảnh hay hồn ta hư ảnh? Một kiếp lặng lẽ trôi qua, một kiếp miên viễn không dứt. Bất tử là hư ảnh hay yểu mệnh hư ảnh ? Thư phòng tịch mịch gió lùa tựa ngàn vạn dây đàn xao động. Mây trắng giăng đầy trời phác ánh bạc tứ phương. Trên đỉnh cao muôn trượng, ta tựa lan can vuốt sợi tơ đàn của gió. Dưới tầng mây trắng,

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo