Home Sáng tác mới Nguội lạnh

Nguội lạnh

Tôi đã chết trước khi vào cuộc sống
Lòng tro tàn phơ phất tóc vương mây
Đeo mặt nạ nổi chìm cùng vai diễn
Kịch khép màn, hồn chẳng chịu về tây

Cố học tham cợt cười cùng nhân loại
Cố si mê cho tròn cuộc ái ân
Cố sân hận mà nhập tâm tuồng ảo
Sợi duyên nào đứt nối
Tôi và người
Hợp tan

Tôi đi ngược chiều luồng gió thế gian
Những gương mặt lướt đi mờ bóng
Nhân duyên mảnh dường tơ
Níu đứt
Buông vương
Con nhện già chết khô trơ xác tục

Những rúng động mênh mông hải sa
Ta cứ đi ngược chiều cơn sóng dữ
Mặn mòi bể khổ
Bờ không bờ
Ta bước trọn vòng không đích
Cũng vịt vờ trong ảo cảnh thần tiên
Của những hòn đảo trơ trơ màu mỡ
Ấp ủ hồn chúng sinh nuôi dưỡng chúng sinh

Tôi đã đi qua những bộ lạc vô nhân
Hiến tế cho các vị thần
Bằng thịt hoá thân
Các vị thần tự ăn mình rau ráu
Máu vương lên đất, đoạ đày chân tính
Tôi thoáng mơ về cái chết
Chúng rúc rỉa thân tôi đến khi thành nắm đất
Đã mỏi rồi, ôi nhạt mệnh thần tiên
Tôi lại thấy mình nguội lạnh

Tôi bước đi trên con đường tro ám
Ngọn lửa trần thiêu đốt khúc tuồng vui
Chẳng ai quen
Hóa tro thảy rồi chăng?
Nhất niệm tái sinh
Vào cuộc tham sân si trần tục
Vở bi kịch đã nhuốm màu hài hước
Tôi đau cho hết một cơn này
Rồi nguội lạnh chiều nay
Theo mặt trời về tây

Tôi chẳng nói lời vĩnh biệt
Bởi nhân duyên đứt nối vô kỳ

Hà Thủy Nguyên

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộngRượu loãng tu hoài chẳng được sayDặm mưa hài cũ đâu hằn dấuGót mòn thân mỏi bóng lãng nhânCơn mộng chập chờn tia chớp giậtNẩy giọt rơi tànCuộc hơn thuaMà men rượu cũng chuaMùi thời gian phai lạt Ta cứ thếTròn ngày quaBốn bể chẳng là nhàTha nhân ai mà chẳngĐể lại bóng lưngĐổ dài dặm

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và