Home Sáng tác mới Điệu hờ

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong
Vẽ đường cong cong
Nối vô biên liên miên viễn mộng

Hờ…
Mây nước…
Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu
Hồn ai tan loãng bên cầu
Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu…

Hờ…
Lụa là…
Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp
Cơ đồ… Lá…
Uyên ương … Mưa…
Long lanh đáy nước cung Ngô
Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa
Này lá, này mưa, này lụa, này tan…

Hờ…
Hồ điệp…
Ép khô điển tích ngàn năm
Mộ vỡ tan
Tình lìa đời
Cánh rã thân tàn
Không hẹn kiếp sau
Gieo hồ điệp mộng chốn nhân gian
Mộng trong mộng giữa mộng đại ngàn mà thôi

Hờ…
Điệu khúc
Nghê Thường uốn éo dòng trăng
Hồ ly ve vuốt vĩ
Vinh hoa quay cuồng
Suối tham độc dòng truy hoan
Trường hận bầy thánh nhân dân dân nước nước
Vớt trăng lên
Cạn trăng đi

Hờ…
Cuộc cờ…
Này khúc trăng trăng
Này núi sâu sâu
Tích tịch tình tinh
Nguyệt đồ phượng khúc
Vực sâu. Vực sâu.
Huyết sương ngùn ngụt
Khải hoàn gió lộng
Đâu bóng tình nhân?
Hỡi lửa thiêu thân về tro bụi
Hỡi bụi ào ào trận cuồng phong
Hỡi cuồng phong hất tung cờ thế sự
Phủ hoàng hoa hẹn ước tương phùng…

Nhớ hờ hiện hữu
Nhớ hờ hư linh
Chập chờn mưa
Tơ duyên đứt nối
Ngàn kiếp ái ân cô đặc giọt giọt chiều
Giọt giọt vỡ
Rượu lênh láng kinh kỳ
Ai đến
Ai đi
Ai biết
Ai vòng một đường cong
Định thiên tình mệnh
Tơ trời ta níu ta buông…

Hà Thủy Nguyên

*

Tập thơ Mùa Dã Cổ của Hà Thủy Nguyên
hiện có trên Hang Cáo.

Mời bạn tìm sách tại ĐÂY.

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Gieo lá

Ta bước đi ký ức Mộng vô hồi đêm trăng Ta gieo mưa ký ức Vọng tình điên cung trăng   Gieo một cuộc tang thương Còn lại gì thế giới Ta còn trăng trăng thôi Ký ức đọng trên môi Huýt điệu dài ma mị Huýt Ký ức nào chưa tới Lang thang nơi bể dâu Thời gian trôi và chảy Phù sa đắp mộ rầu   Ai ơi xếp lá đợi thu gieo Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu Ta gieo thế

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn