Home Sáng tác mới Rượu mình ta

Rượu mình ta

Mình ta đổ chiều quạnh quẽ

Rượu nhạt hơi cay

Đời nhạt mùi say

Lời buồn vô nghĩa thay!

 

Ta ngồi

Vài ba bóng cười cười

Nghe máu chẳng còn tươi

Thình thịch tuôn cạn đời

Lồng ngực vang nhịp thời

Bóng người váng vất màu ma quỷ

Ta vẫn ở đây nơi đám đông này

Chẳng chút gì liên hệ

 

Ta diễn vai ta hết một chiều mê

Giả say ly rượu nhạt

Giả cười xa lạ

Thời gian chẳng lối về

Vai diễn mờ nhân cách

 

Những bóng ma đã đi qua đời ta

Mặt mặt lùi xa

Cả nét mặt của ta

Vốn cười giả dối

Cũng lùi xa

 

Ta khát thèm

Giọt rượu nồng đơn độc

Nơi sa mạc hư vô

Ta múa cuồng si

Điệu vô thanh

Không vết chân nào lưu lại

Hạt hạt cát vàng tung bão tố

 

Ta khát thèm một đỉnh hoang sơn

Hú lên lời man dại

Tâm can trống rỗng phận người

Chỉ còn buồn thôi

Buông buông tuyết rụng

Phủ màu đơn côi

 

Ta khát thèm hút máu ta

Tự tái lập mình trong cơn cuồng bất tử

Ôi cái chết bất tử

Xác thân nào cũng vô nghĩa như nhau

Chỉ nụ cười còn sâu

Sau vạn điều giả dối

Và sự sống còn lâu

Mặc ta còn hay mất

 

Thôi thôi đã cạn ngày

Chẳng rượu nào say

Chẳng nụ cười hạnh phúc

Và chẳng ai đơn độc

Chờ một lần không vai

 

Hà Thủy Nguyên

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút Không điểm dừng Không chút nhớ trần gian Ô kìa ngút ngàn Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ! Tôi lưu vong đại hải Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai Cơn mơ dài xoắn xuýt Luân hồi nào có sao Giải thoát cũng về đâu Tôi lưu vong con phố này Những đám mây không còn trắng Những bóng người vắng lặng Linh hồn đã bặt tăm "Vong thân, vong thế, dĩ đô vong"(*) Tôi lưu

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta