Gieo lá

Ta bước đi ký ức

Mộng vô hồi đêm trăng

Ta gieo mưa ký ức

Vọng tình điên cung trăng

 

Gieo một cuộc tang thương

Còn lại gì thế giới

Ta còn trăng trăng thôi

Ký ức đọng trên môi

Huýt điệu dài ma mị

Huýt

Ký ức nào chưa tới

Lang thang nơi bể dâu

Thời gian trôi và chảy

Phù sa đắp mộ rầu

 

Ai ơi xếp lá đợi thu gieo

Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu

Ta gieo thế giới vào vô cực

Thành bại định rồi, có sao đâu

 

Ta gieo một vì sao mới

Bầu trời xao động gì đâu

Ta gieo một vần thơ mới

Vàn sao ô đã đổi màu

 

Ta thâu thế giới trong câu chữ

Bàn cờ xô lệch mênh mông

Mệnh nào địch nổi người thơ nhỉ

Ta còn ta, trăng còn thơ

Và ký ức còn mưa

Cho bể cuồn cuộn sóng

Tinh hải nhấp nhô nhô

 

Ta buông mái chèo trên biển không mệnh số

Quay đầu đâu đâu

Và đêm nay đã thâu

Mà thơ chưa thành rượu

Mộng đã tàn như lá

Lá lá lá

Tựa sao…

 

Hà Thủy Nguyên

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong Vẽ đường cong cong Nối vô biên liên miên viễn mộng Hờ… Mây nước… Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu Hồn ai tan loãng bên cầu Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu… Hờ… Lụa là… Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp Cơ đồ… Lá… Uyên ương … Mưa… Long lanh đáy nước cung Ngô Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa Này lá, này mưa, này lụa, này tan… Hờ… Hồ điệp… Ép khô điển tích ngàn

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên

Thơ rụng

Thơ vãi vương Giường thu tàn úa Lá chưa rơi Mà lòng đã rơi rồi Bóng nắng héo Ô cửa sờn thớ gỗ Quỷ đã đi Mà thần cũng bặt tăm Chỉ tiếng đời Băm nát cõi hồn thôi Ô kìa! Mây nổi chốn xa xôi Khung cửa sờn chẳng thể nào níu giữ Giường thu se sắt Khí thời trôi Những tứ thơ này quá cũ rồi Như khung cửa cũ Khép cõi lòng đã cũ Cứ lả tả vụn vỡ Dần mủn theo