Home Sáng tác mới Thơ một đêm xuân

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm
Những mái nhà u uất hận đô thành
Rít oán màu xuân không sắc
Lại một bài thơ đã thêm
Lại một ngày đau qua nhanh
Lại một tương lai chẳng chắc
Lại chuỗi dài thắc mắc
Về vô hạn trần gian

Bầy âm hồn chẳng tan
Rít hơi cay trần thế
Níu bám điều chi
Chút cơm cặn canh thừa
Chờ tinh thần thối rữa
Lại thêm người thối rữa
Lại thêm
Lại thêm
Và đêm ứa cơn đói khát

Ôi đô thành tôi ơi
Bãi chiến trường quỷ khốc
Kìa bông hoa vương máu
Vẫn lạnh nhạt mỉm cười
Nơi ngày xuân buông chồi ma mị

Tôi vớt khuôn mặt tôi nơi dòng sông xưa
Tôi đã là ma chưa
Đô thành nay chẳng mưa
Cầu Nại Hà đứt nối
Chập chập chờn chờn người ma qua qua lại lại ma người

Tôi đi qua dãy nhà san sát
Con đường dẫn đến vô biên
Những căn nhà không tên
Của linh hồn phiêu dạt
Thảng thốt
Nghĩa trang chiều tôi đã lạc từ lâu

Ngày và ngày mặt trời không thực
Tôi cười nói cùng xương mục
Lại vồ vập bước đi hối hả
Tất bật đến tận đáy mồ

Định mệnh thời tối cổ
Ô kìa loài tiên tổ
Trói nhau nơi nghĩa trang
Nơi linh hồn không chết
Và tôi cũng chẳng sống bao giờ

Giấc mơ đêm tịch mịch bóng ma đi
Êm êm bước quỷ miêu vờn mộ
Còn tôi viết nốt câu thơ
Loài quỷ nào đang hú hét
Sẽ bặt im run sợ
Vì thơ sẽ hoá tôi
Còn tôi sẽ hiển thần
Thơ còn ngân…

Hà Thủy Nguyên

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta Lọt vực thẳm tâm ma Lời cạn   Có những ly cà phê Vỡ Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai   Hôm nay tôi chờ đợi Một khúc tái hồi Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng   Có những cơn ngủ gục Não chẳng lịm sâu Vẫn quay cuồng thế sự   Khi nát tan vảng vất Mây trôi một khúc tái hồi Ta vén dải chiều rơi Nhặt tứ thơ vừa sót. Hà

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe