Home Sáng tác mới Nhảm #9: Đám đông

Nhảm #9: Đám đông

Các cá nhân chỉ tập hợp với nhau thành đám đông khi họ có một cái “tình” nào đó để “biểu”.
Tức là, đám đông bị một cái tình nào đó chi phối, thường là những cảm xúc mang tính tàn phá như đau thương hay giận dữ, và thậm chí là hí hửng.
Đừng có đi ngược chiều với đám đông, vì sẽ bị đám đông dẫm cho bẹp dí. Chỉ kẻ ngu mới vậy.
Kẻ khôn sẽ hùa vào đám đông, lợi dụng đám đông để đạt được mục đích của mình, những mục đích mà lúc thông thường họ chẳng thể đạt được.
Kẻ biết sẽ thấy rằng, dù đám đông có đang cố tỏ ra văn minh hay chính nghĩa tới mức nào, thì đám đông vẫn cứ là đám đông.
Sự thực là, đám đông không xây dựng cũng chẳng phá hoại, họ chỉ “biểu cái tình” thôi. Những kẻ đứng sau kích thích họ mới là người nắm quyền lực quyết định rằng đám đông sẽ xây dựng hay phá hoại.
Cái tình càng một chiều thì đám đông càng dễ quần tụ, nên khó khăn không phải là làm thế nào để tập hợp đám đông. Điều thực sự đáng phải suy nghĩ là sẽ dùng thứ vũ khí hủy diệt có tên “đám đông” ấy vào cái gì.
Cá nhân độc lập không cần một đám đông để “biểu cái tình” bởi vì tình với họ chỉ như gió thoảng mây trôi.
Good luck, Hongkong! Một cuộc “biểu cái tình” lên ảnh rất đẹp, nhưng đừng để trở thành thứ vũ khí hủy diệt không thể điều tiết được mức độ phá hoại.

Hà Thủy Nguyên

Nhảm#6: Thời gian

Nếu thời gian trôi qua chậm, ấy là bởi ta đang ách tắc trong một mớ bòng bong và từng bước tháo gỡ. Nếu thời gian trôi qua nhanh, ấy là bởi ta quá mải mê với mớ bòng bong mà bỏ quên mất những gì thực sự đã xảy ra ở một bức tranh toàn cảnh hơn. Nếu thời gian vẫn trôi qua bình thường, ấy là bởi ta đang có một đời sống hết sức nhạt nhẽo. Nếu thời gian ngừng trôi, ấy

Nhảm #16: Thay đổi

Con người, tự chúng ta gọi chúng ta để phân biệt với loài vật, để tự huyễn rằng mình cao quý hơn muôn loài khác. Người dân, chúng ta khiêm tốn tự gọi mình và đồng loại của mình để mong được kẻ khác chấp nhận sự sinh tồn. Không có mâu thuẫn giữa khái niệm con người và người dân, vì chỉ là những từ khác nhau để chỉ cùng một dạng đối tượng. Khi một người dân trở thành kẻ làm việc trong

Nhảm(2): Thơ

Có thời, các nhà thơ sợ hãi không dám viết những vần thơ có nhịp điệu. Nỗi sợ ấy kéo dài tới tận ngày nay. Họ sợ thứ thơ nhịp điệu bởi tự sâu thẳm bên trong họ không có thứ nhịp điệu nào được cất lên. Chỉ những chuỗi dài ồn ã, lao xao, không cấu trúc. Như hỗn loạn sợ bị thiết lập trong trật tự. Họ nói hỗn loạn là thơ tự do, là thơ hậu hiện đại, là vô cấu trúc,

Nhảm #23: Nói

Người ta rất dễ bắt chước những nhà thông thái, bởi người thông thái thường nói điều giản đơn. Những kẻ ưa thích phức tạp là những đứa trẻ đang tập nói (như tôi chẳng hạn). Đứa trẻ có thể học cách giản đơn hơn để thốt ra lời thông thái trong những khoảnh khắc thâm trầm hiếm hoi của đời người. Hoặc nó có thể tiếp tục nói nhảm (như tôi). Hoặc tệ hơn, nó có thể trở thành giả dối bằng cách thốt

Nhảm #8: Dân tộc

Tinh thần dân tộc không phải đại diện cho lòng yêu nước, mà là biểu hiện của thứ mặc cảm thua kém. Giống như một tên trọc phú yếu sinh lý, chẳng có gì để tự hào ngoài tài sản của mình và ngồi khư khư ôm mớ tài sản ấy vì sợ mất. Cái gì đại diện cho lòng yêu nước? Còn phải xem định nghĩa thế nào là "nước" đã! Ý niệm đất nước ở mỗi người, mỗi thời đại lại khác nhau