Vỡ tim

Thò tay
Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ
Gương soi
Búa này búa ai đập gương rồi
Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời
Cơn đau tự bao giờ đã vắng
Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời

Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây
Chẳng qua là những lời vô nghĩa
Cơn mưa đá đập vỡ tim đời
Mà đời cũng vắng lặng tim

Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương
Mờ ơ mơ một ảnh ai quen
Tôi chẳng nhớ ra tôi nữa
Mờ ơ mơ một mảnh tim liền

Trong mơ
Trái tim đang được móc ra khỏi lồng ngực tôi phập phồng đỏ thẫm
Có một cánh tay trắng bệch run lẩy bẩy
Tay ai đây…
Tôi đang thò vào gương đấy ư?
Tôi mất tim đấy ư?
Tôi đang mơ đấy ư?

Mưa đá nện trên đồi
Mưa đá nện trên đồi
Búa rơi như đá
Vỡ đầu nhà thơ rồi
Này nhà thơ
Đi tìm mảnh não thôi.

Hà Thủy Nguyên

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút Không điểm dừng Không chút nhớ trần gian Ô kìa ngút ngàn Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ! Tôi lưu vong đại hải Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai Cơn mơ dài xoắn xuýt Luân hồi nào có sao Giải thoát cũng về đâu Tôi lưu vong con phố này Những đám mây không còn trắng Những bóng người vắng lặng Linh hồn đã bặt tăm "Vong thân, vong thế, dĩ đô vong"(*) Tôi lưu

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích