Home Sáng tác mới Tuổi tung cánh

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ
Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ
Chút thơ cựa quậy
Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ
Tháng ngày này ôi êm dịu quá
Cái êm dịu dối lừa
Của tuổi về trưa

Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ
Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động
Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp
Giả quên gió lốc lặng rồi
Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành
Lùm cây lè tè bất động

Ô đôi cánh nặng nề sao gánh nổi
Để liệng chao cũng rời rã hình hài
Bay và bay chẳng thể tới ngày mai
Tự giam mình phút giây này vĩnh viễn
Tôi cắt đôi cánh và hình hài cũng nát
Gió lộng mây chẳng chạm tới linh hồn
Tôi tầm thường ngồi đợi tới hoàng hôn
Trong hoà bình êm dịu…
Vẫn êm dịu dối lừa…

Tôi trốn sâu nơi màn sương nuôi thờ ơ
Mà náo động cứ gõ cửa không ngờ
Mà đôi cánh tái sinh theo gió thổi
Mà cựa quậy ô kìa trái tim tôi
Mà hoàng hôn chẳng chịu tới trong đời

Và những êm dịu dối lừa
Vẫn mỉm cười ve vuốt
Chúng có khóc khi tôi tung đôi cánh bay cao?
Hay lại dối lừa trong êm dịu miên viễn chốn tĩnh lặng mơ hồ…

Tôi ngẩn ngơ nghe chiều cựa quậy…

Hà Thủy Nguyên

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Bạn bè xa

Phố xa bạn bè xa ướt nhạt mưa lưa thưa số phận mây mù giăng ảo hóa tình đờiHoa nào rơi ta nào rơi sợi lơi buồn lòng người chìm nổi bao phenQuay đầu lại tấc lòng đà đổi mặt cũ mới chẳng ai quen Bất chợt thời gian, nghiệp duyên tráo trởHở một vầng trăng điên loạn giang hồTrà nhạt lạnh lẽo vị suông Mưa dùm lay hơi dùm bayTa chẳng say cơn vui hội ngộMàu biệt ly nhuốm đỏ sơn hà Ai qua

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm Những mái nhà u uất hận đô thành Rít oán màu xuân không sắc Lại một bài thơ đã thêm Lại một ngày đau qua nhanh Lại một tương lai chẳng chắc Lại chuỗi dài thắc mắc Về vô hạn trần gian Bầy âm hồn chẳng tan Rít hơi cay trần thế Níu bám điều chi Chút cơm cặn canh thừa Chờ tinh thần thối rữa Lại thêm người thối rữa Lại thêm Lại thêm Và đêm ứa cơn đói khát Ôi đô

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc