Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọt
Hẹp quá ai ơi mấy cõi đời
Uốn éo vo viên dòng ý thức
Gò chật thân trần một cuộc chơi

Khe trời ai rạch mà đỏ rướm
Nứt toác vầng mây ố buồn loang
Có thành núi cũ vừa nát bấy
Sơn hà vắng lặng cũng vừa hoang

Âm hồn rỉ rả chân núi vọng
Hồng đăng dẫn lối vết quỷ trôi
Mỉm cười nhịp tịnh hồn sông núi
Bung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi

Vô vàn thế giới dần huyễn ảo
Nới rộng mênh mông mặc kệ đời
Một giọt rừng rơi vào kẽ mộng
Phơn phớt mây trời lộ thời trôi

Quỷ thành cửa khép hờ
Lại lại qua qua không thành vết
Xác thân rời rã
Ngắm đời mơ…

Hà Thủy Nguyên

*Viết nhân một lần đi chơi Ba Vì vào ngày 3-4/7. Hà Nội vừa qua một đợt dịch, bỗng thả cho bà con chạy rông, rồi nay lại thắt. 5 năm rồi mới leo lại lên núi này, thấy tan hoang hơn trước. Mỗi lần đi là một lần thấy nó thêm phần tan hoang.  Ảnh minh họa không liên quan gì đến Ba Vì, vì Ba Vì còn gì đâu mà chụp. 

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc

Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta Lọt vực thẳm tâm ma Lời cạn   Có những ly cà phê Vỡ Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai   Hôm nay tôi chờ đợi Một khúc tái hồi Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng   Có những cơn ngủ gục Não chẳng lịm sâu Vẫn quay cuồng thế sự   Khi nát tan vảng vất Mây trôi một khúc tái hồi Ta vén dải chiều rơi Nhặt tứ thơ vừa sót. Hà

Nứt

Nứt Đường rạn vỡ Máu rơi không tiếng Trăng loang   Bóng hồn vô niệm Vụt qua Tử sinh khắc điểm Họng súng hà hơi Chuông nguyện hồn không tiếng Còn trăng đã cạn mùa   Tách gãy Bẻ đôi Lòng người vụn Nhân giới đứt đôi Đợi chờ tan nát Bia mộ một phiến trắng mờ   Một người chết lại thêm, rồi sao Một tiếng nổ lại thêm, rồi sao Tim ai vỡ, rồi sao Chuông nguyện hồn vẫn điểm, rồi sao Đời

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơiÀ ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoaĐoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trờiĐoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơLạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơƠ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vôĐáy mồ xác