Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọt
Hẹp quá ai ơi mấy cõi đời
Uốn éo vo viên dòng ý thức
Gò chật thân trần một cuộc chơi

Khe trời ai rạch mà đỏ rướm
Nứt toác vầng mây ố buồn loang
Có thành núi cũ vừa nát bấy
Sơn hà vắng lặng cũng vừa hoang

Âm hồn rỉ rả chân núi vọng
Hồng đăng dẫn lối vết quỷ trôi
Mỉm cười nhịp tịnh hồn sông núi
Bung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi

Vô vàn thế giới dần huyễn ảo
Nới rộng mênh mông mặc kệ đời
Một giọt rừng rơi vào kẽ mộng
Phơn phớt mây trời lộ thời trôi

Quỷ thành cửa khép hờ
Lại lại qua qua không thành vết
Xác thân rời rã
Ngắm đời mơ…

Hà Thủy Nguyên

*Viết nhân một lần đi chơi Ba Vì vào ngày 3-4/7. Hà Nội vừa qua một đợt dịch, bỗng thả cho bà con chạy rông, rồi nay lại thắt. 5 năm rồi mới leo lại lên núi này, thấy tan hoang hơn trước. Mỗi lần đi là một lần thấy nó thêm phần tan hoang.  Ảnh minh họa không liên quan gì đến Ba Vì, vì Ba Vì còn gì đâu mà chụp. 

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần Bản đồ sao đã đốt Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên   Tôi là "hoàng đế của vũ trụ vô biên" Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa   Hôm nay tôi quá bao la Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Vết sao di

Mây chuyển vân vân sắc ảo mờ hoan ca tinh cung rộn nhịp vũ Điệu hờ chầm chậm vệt sao di À ơi ma mị Ơi à hoang sơn Động âm âm u u cõi sương thanh độc nhân buông câu cuộc cờ bất động Loang loang loáng dương quang tóc xòa xiêm y thõng vận nhân sinh Chàng chải suối mây vấn nụ hôn Ta vén lụa trăng hở da ngà Ái ân cuồn cuộn Ngân Hà Chiếu chăn bén hương sa Nhịp nhịp

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi Tôi Tôi Tôi Nẻo đường xa mịt gió Phản chiếu những vẻ tôi Tôi khóc Tôi cười Tôi ân ái và tội lỗi   Vun vút ngược chiều tôi Ti tỉ hình hài Có mang mặt người không nhỉ Tôi không phải Không bao giờ Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng Tôi chưa chết và không bao giờ chết Tôi vĩnh viễn mênh mông Thời gian - dòng sông đã cạn dòng Tôi khơi thông từng khoảnh

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành