Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt

Bén hơi hoang dại sói tru

Cuộc săn vô biên đà xếp xó

Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu

Thế gian chật thế không chỗ cựa

Xác phàm non thế nặng luân hồi

Rượu nào say được hồn bất diệt

Thơ này cũng đành tùy tiện trôi.

Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ

Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần

Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt

Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa

Hà Thủy Nguyên

Sót

Có những buổi chiều nghênh ngang qua ta Lọt vực thẳm tâm ma Lời cạn   Có những ly cà phê Vỡ Cuống họng trào nhạt mệnh trần ai   Hôm nay tôi chờ đợi Một khúc tái hồi Hồn phai phai bạc chiều tàn gió lặng   Có những cơn ngủ gục Não chẳng lịm sâu Vẫn quay cuồng thế sự   Khi nát tan vảng vất Mây trôi một khúc tái hồi Ta vén dải chiều rơi Nhặt tứ thơ vừa sót. Hà

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một