Home Sáng tác mới Thưởng trà dưới mưa

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà
Lay mưa
Lưa thưa ai đứng bên gò
Oan hồn chợt tan lòng oán
Thây tàn hư vô
Chuông chiều vọng vọng nấm mồ

Người dịu lại sau cơn cuồng nộ
Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian
Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát
Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà

Có những mùa mưa đến và đi
Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp
Ai uống cùng người
Lạnh
Cô quả hồng trần
Kiếp thần nhân
Lạc giới đến đây ngắm đau thương
Với cõi lòng trống trải

Người ngồi bên đại mộ ngắm mưa rơi
Rót một chung trà
Oán nhân lánh cả
Mây đã phủ dung nhan
Mơ màng sáu cõi
Người ngâm thơ nhàn

Ai đã đi qua mưa rơi
Sẽ thấm hơi trà lơi lơi
Sẽ thấy hận đời tiêu tán
Hỉ lạc sầu bi
Tất thảy rã rời
Giám ngục kia khép của rồi
Phòng giam trống rỗng âm ti

Người gẩy điệu vô vi
Trà đã nhạt màu
Mưa đã đi
Và ta cũng đi…

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một