Home Sáng tác mới Nhớ #7: Mặt trời

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào.

Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau.

Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ hoang gần khu tập thể, cùng tôi bắt cào cào xanh, chuồn chuồn đỏ. Mặt trời cùng tôi đi sưu tầm hoa trong khu vườn rực rỡ nơi bố tôi làm việc và thả vào tôi rất nhiều thơ. Chiều về, tôi nằm trên bể nước của khu nhà, ngắm hoàng hôn chảy dài trên mình, mặc lũ trẻ ở khu phố đang chơi xông phi. Những ngày ấy, xa lắm rồi…

Từ bao giờ mặt trời với tôi đã là hai thế lực thù địch nhau. Biến đổi khí hậu ư? Có thể! Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là hệ quả của sự biến đổi bên trong mặt trời.

Hãy nhìn mặt trời chúng ta đang có xem! Đó là một mặt trời cô đơn, chẳng thể làm ai vui!

Người ta nói mặt trời ban cho chúng ta ánh sáng vô điều kiện và không muốn nhận gì từ ta cả. Nói xàm! Mặt trời chỉ đang sống đúng với bản chất mạnh mẽ của mình, chúng ta chỉ là một giấc mơ miên viễn của mặt trời. Nếu ta muốn hồi đáp, thì ta đã cố thoát khỏi giấc mơ ấy, và ta sẽ bị thiêu rụi như Ikaros.

Mặt trời là kẻ cô đơn đang mơ tưởng và trói buộc chúng ta trong chính giấc mơ của hắn.

Nhưng đây có phải người bạn mặt trời cùng tôi vui đùa hồi thơ bé không? Tôi không biết nữa! Thân xác mặt trời có một, nhưng linh hồn mặt trời lại có rất nhiều. Như một kẻ rối loạn đa nhân cách.

Những giấc mơ khác nhau đã chiếm hữu mặt trời. Những giấc mơ ấy được tạo thành từ những giấc mơ hoang loạn của chính nhân loại. Những giấc mơ ấy chính là từng phần của nhân cách mặt trời. Những linh hồn mặt trời khác nhau.

Tôi sẽ chọn lấy cho mình một giấc mơ để tiếp tục là bạn với mặt trời và một lúc nào đó lại nhận ra mặt trời không còn là người bạn ấy nữa? Hay tôi nên đơn giản là đóng cửa để không bị những tia nắng xuyên vào xương thịt mình như vô vàn lưỡi kiếm?

Mặt trời đang quằn quại, đang đấu tranh với chính mình để tìm ra nhân cách ngự trị. Một cơn ác mộng khác của mặt trời.

Cơn ác mộng đã làm tan hoang nhân loại.

Và cõi lòng tôi từ lâu cũng đã tan hoang.

Hà Thủy Nguyên

Nhớ#3: Trống rỗng

Trống rỗng…là khi đã quá mệt mỏi và chán nản nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi. Đây là một định nghĩa hoàn toàn vô nghĩa. Từ "trống rỗng" chẳng có nội hàm hoặc nội hàm của nó quá trống rỗng để gọi tên. Thực ra thì khi tôi đã trải qua cả trăm ngàn lần trống rỗng. Đơn giản bởi vì tâm tư của tôi không đặt vào cuộc sống này dù hiện thực tôi đang sống vẫn diễn ra. Tôi chứng kiến khoảnh

Nhớ#9: Trăng

Trong Tarot, quân The Moon đại diện cho những hiểm nguy khi ta bước vào những gì còn đang bị bóng tối che khuất. Bóng tối ấy có thể là một cuộc phiêu lưu, cũng có thể là chính bản thân mình. Mặt trăng soi không đủ tỏ để nhìn rõ những hiểm họa xung quanh. Trong đêm tối, mặt trăng như thể một hi vọng đầy ảo giác. Ánh sáng của nó không thực của nó. Chỉ là sự phản chiếu của mặt trời.

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn. Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh. Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản. Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn