Home Sáng tác mới Nhớ #7: Mặt trời

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào.

Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau.

Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ hoang gần khu tập thể, cùng tôi bắt cào cào xanh, chuồn chuồn đỏ. Mặt trời cùng tôi đi sưu tầm hoa trong khu vườn rực rỡ nơi bố tôi làm việc và thả vào tôi rất nhiều thơ. Chiều về, tôi nằm trên bể nước của khu nhà, ngắm hoàng hôn chảy dài trên mình, mặc lũ trẻ ở khu phố đang chơi xông phi. Những ngày ấy, xa lắm rồi…

Từ bao giờ mặt trời với tôi đã là hai thế lực thù địch nhau. Biến đổi khí hậu ư? Có thể! Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là hệ quả của sự biến đổi bên trong mặt trời.

Hãy nhìn mặt trời chúng ta đang có xem! Đó là một mặt trời cô đơn, chẳng thể làm ai vui!

Người ta nói mặt trời ban cho chúng ta ánh sáng vô điều kiện và không muốn nhận gì từ ta cả. Nói xàm! Mặt trời chỉ đang sống đúng với bản chất mạnh mẽ của mình, chúng ta chỉ là một giấc mơ miên viễn của mặt trời. Nếu ta muốn hồi đáp, thì ta đã cố thoát khỏi giấc mơ ấy, và ta sẽ bị thiêu rụi như Ikaros.

Mặt trời là kẻ cô đơn đang mơ tưởng và trói buộc chúng ta trong chính giấc mơ của hắn.

Nhưng đây có phải người bạn mặt trời cùng tôi vui đùa hồi thơ bé không? Tôi không biết nữa! Thân xác mặt trời có một, nhưng linh hồn mặt trời lại có rất nhiều. Như một kẻ rối loạn đa nhân cách.

Những giấc mơ khác nhau đã chiếm hữu mặt trời. Những giấc mơ ấy được tạo thành từ những giấc mơ hoang loạn của chính nhân loại. Những giấc mơ ấy chính là từng phần của nhân cách mặt trời. Những linh hồn mặt trời khác nhau.

Tôi sẽ chọn lấy cho mình một giấc mơ để tiếp tục là bạn với mặt trời và một lúc nào đó lại nhận ra mặt trời không còn là người bạn ấy nữa? Hay tôi nên đơn giản là đóng cửa để không bị những tia nắng xuyên vào xương thịt mình như vô vàn lưỡi kiếm?

Mặt trời đang quằn quại, đang đấu tranh với chính mình để tìm ra nhân cách ngự trị. Một cơn ác mộng khác của mặt trời.

Cơn ác mộng đã làm tan hoang nhân loại.

Và cõi lòng tôi từ lâu cũng đã tan hoang.

Hà Thủy Nguyên

Nhớ #5: Ngược chiều

Đi ngược chiều gió là một trải nghiệm cực khoái. Khoái cảm của cơn gió táp vào khuôn mặt, vào ngực, thổi tung những gì lả lướt như tóc và tà váy! Khoái cảm của một kẻ cưỡng lại tự nhiên. Những kẻ xuôi chiều không có được sự hưng phấn ấy. Tôi luôn thích thú khi cái lạnh luồn vào da thịt và cũng sợ hãi run rẩy khi cơn gió thấm vào bên trong. Đây là một thú vui hoàn toàn phản khoa

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Cảm xúc

“Cảm xúc có thật chăng?” “Cảm xúc này có thực là của ta hay của ai đó đưa tới cho ta?” Một chút lá rụng có thể khiến ta buồn. Một cánh én chao liệng giữa bầu trời xanh ngắn có thể khiến ta hưng phấn. Một ánh mắt có thể khiến ta rạo rực. Một lời nói có thể khiến ta đổ vỡ… v… v… Cảm xúc đến từ những cái cớ nho nhỏ, lúc rất gần, lúc lại xa xôi. Càng chậm lại

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong