Mưa

Mây ùn ùn từ đâu kéo đến không biết… và trời mưa! Mưa! Lộp độp! Ào ào! Rả rich!… Mưa như một cuộc làm tình miên man của Đất và Trời…

…Mây đi một quãng đường dài để rồi trút xuống hết theo một cơn mưa rào vội vã. Để làm chi?

…Một hạt mầm đương đầu với bao thử thách, trải bao sóng gió, vươn lên thành một cái cây, cây ra hoa, ra quả và rồi bị một con chim nào đó nuốt mất. Để làm chi?

…Một con chim lạ cất cao tiếng hót diệu kỳ và nhận lấy cho cuộc đời mình là mũi gai đâm chảy cạn máu ở tim. Để làm chi?

…Chúng ta đang theo đuổi điều gì giữa cõi mênh mông  này? Con người sinh ra chỉ để chết hay để vĩnh hằng… Biết cũng để làm chi?

Giữa trời mưa, một nụ hoa khẽ nhú khỏi đám lá xanh mướt… Ngày mai, nụ hoa ấy sẽ thành một bông hoa rực rỡ với hương ngào ngạt không gì sánh nổi…Thế nhưng, trong cơn mưa một kẻ vội vã chạy vào chỗ trú đã vô tình dẫm nát nụ hoa mong manh ấy. Có những bông hoa chưa nở đã vội tàn… Có những con chim chưa kịp hót đã bị trúng đạn rơi xuống… Có những đứa trẻ chưa kịp khóc đã nhắm mắt im lìm… Và có những cơn mưa chưa kịp làm ướt áo người thì đã tạnh.

Sự sống thì quá ngắn mà cái chết lại quá dài… Cũng chẳng quan tâm để làm gì? Kéo dài sự sống là một tham vọng điên cuồng… Sống lâu mấy rồi cũng chỉ để chết…

Chỉ biết như cơn mưa chiều nay, Trời – Đất giao hoà nhau đến tận cùng để tuôn ra từng giọt tinh huyết… Mưa thật dữ dội! Mưa thật say! Mưa điên cuồng… để trút cạn hết khí lực của Đất – Trời, để những tiếng rì rầm của sấm không còn bức bối, để từ cõi xa xôi người ta vẫn gọi là “đường chân trời”, cầu vồng đẹp đẽ hiện lên chỉ là  một ảo ảnh mong manh!

Hà Thủy Nguyên

Trích tập truyện ngắn và tản văn “Bên kia cánh cửa”

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn. Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh. Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản. Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn

Luận về “Hiểu” và “Biết”

“Bây giờ toàn những người chỉ biết mà không hiểu” hay “Người Việt Nam không hiểu cái gì sâu cả, chỉ toàn biết sơ sơ”… những nhận xét như vậy đã trở thành một điệp khúc của những người than thở về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam nói riêng và văn hóa thời đại Internet nói chung. Điệp khúc ấy khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ, đâu là mối quan hệ giữa “Hiểu” và “Biết”? Ý nghĩ đầu tiên khi

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng

Nhớ#9: Trăng

Trong Tarot, quân The Moon đại diện cho những hiểm nguy khi ta bước vào những gì còn đang bị bóng tối che khuất. Bóng tối ấy có thể là một cuộc phiêu lưu, cũng có thể là chính bản thân mình. Mặt trăng soi không đủ tỏ để nhìn rõ những hiểm họa xung quanh. Trong đêm tối, mặt trăng như thể một hi vọng đầy ảo giác. Ánh sáng của nó không thực của nó. Chỉ là sự phản chiếu của mặt trời.

Nhớ #1: Thông cảm

Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp. Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không