Home Sáng tác mới Vũ trụ thơ

Vũ trụ thơ

Bóng tạt ngang
Ký ức mập mờ
Rỏ chút thơ một cơn ngẩn ngơ nghe bước đời đi mãi chẳng qua chặng đường xa

Một khúc thơ
Triệu hồi bóng mờ vết dấu tang thương
Này thi sĩ
Chớp hàng mi
Và nghe chạm lên thanh âm thật khẽ

Nhòa bầy ma lẩm cẩm đói một trận bay
Đói một khắc nghiêng nghiêng thế giới say
Đói cơn nứng tình loạn dục
Rồi cũng nhòa dần trang giấy
Trắng tinh khôi
Hận cũng tan rồi
Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ rồi Tả
Nghiêng nghiêng ngả ngả khói cay lời nghiệt
Lảm nhảm lời ma lẩm cẩm
đáy mồ
Tắt lịm
Im

Nhòa hết cả
Cơn văn vần tập thể
Mũi tên bay đứt con lắc miên man
Ngàn thế giới suy tàn màu giả dối
Bầy xác qua cuốn manh chiếu tả tơi
Vừa hết một tiếng ngân dăm ba vần cũ nát
Nào ai kéo bè kết đảng
Nào ai lũ lượt qua đời

Nhòa sạch rác thơ mùi điên đại
Mảnh vụn tinh thần lỡ tay rơi
Ai ơi hứng vội
Sinh táng thành phân một kiếp đời
Mà tân hình thức cũng rã rời

Ô kìa con chim từ xứ lạ
Ngứa cổ lời chắp vá
Ve vãn gáy hè oi ả
Cắn ngập răng nuốt trọn khắc thời
Cũng nhoà dần cơn ríu rít
Ôi đại ngàn im bặt vệt mây trôi

Khắp tám cõi khung kính lồng hư ảnh
Đập tan hoang nát bấy tắt thời gian
Lòng thơ thẩn nơi một chiều gió loãng
Và dâng dâng hồn ngập vũ trụ rồi
Chiết được chút thơ thôi
Vừa hay khều thế giới
Chiều nay

Hà Thủy Nguyên

Nứt

Nứt Đường rạn vỡ Máu rơi không tiếng Trăng loang   Bóng hồn vô niệm Vụt qua Tử sinh khắc điểm Họng súng hà hơi Chuông nguyện hồn không tiếng Còn trăng đã cạn mùa   Tách gãy Bẻ đôi Lòng người vụn Nhân giới đứt đôi Đợi chờ tan nát Bia mộ một phiến trắng mờ   Một người chết lại thêm, rồi sao Một tiếng nổ lại thêm, rồi sao Tim ai vỡ, rồi sao Chuông nguyện hồn vẫn điểm, rồi sao Đời

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần Bản đồ sao đã đốt Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên   Tôi là "hoàng đế của vũ trụ vô biên" Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa   Hôm nay tôi quá bao la Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn

ĐÊM TRĂNG HÓA THẠCH

Ấy ai che mặt mùa thu trước Có lại gần đây trong thinh không Có nghe đêm lạnh đang hổn hển Cùng vén rèm trăng lộ điệu tình   Ấy tóc xõa ngang bờ vai thõng Ân ái cố cung nửa vẹn toàn Ly rượu láng lênh bờ thực tại Hợp cẩn luân hồi, tình nhập trăng   Nhoẻn nửa miệng cười, trăng ấy trăng Ứa nhựa phiêu linh đến cõi hồn Âm linh lảo đảo say tình mới Nghĩa địa trầm tư, ma họa

Tôi và mặt trời

Nước non loạn nhịp Hờ Mê đắm Một làn nước mảnh Đã xa khơi Tôi ngẩng đầu chẳng thấu nhịp đời Và sẽ gục Vệt hoàng hôn thẫm máu Mặt trời hồng, mặt trời hồng mọi nẻo Giật dây đời Điên loạn Bước theo Và điên loạn giương cung vào vô vọng Mặt trời cười Nhân loại rực cháy thui Tôi xếp cây cung vào hộc kín Quay lưng Chẳng ngóng mặt trời tàn Mặt trời níu tôi lời vô vọng Vì tôi là mênh