Xuân ca

Ta ca vài điệu cũ

Cô độc bỗng lên ngôi

Thế gian lăn xuống dốc

Giọng cao vút lên mây

 

Ca một chiều xuân hoa rụng rụng

Cố nhân nào còn tiếc nhớ cố nhân

Thư nào gửi về chân trời vắng lặng

Bước trầm luân

Hài rách

Xước chân trần

 

Ca đêm nao độc thoại với riêng đêm

Tay ve vuốt bờ vai trần lạnh lẽo

Giọng ai oán hồn trở về mọi nẻo

Phố lang thang

Đèn nhạt

Lá tả tơi

 

Ca phận người cố níu bám tự do

Níu vô vọng đến khi thân xác rã

Đời lạc lối, bốn bề không bờ bến

Con thuyền trôi

Sóng vỗ

Cánh chim sa

 

Ca một mai yên ngủ nơi hoang vắng

Giọt tinh khôi chấm lạnh trán thanh nhàn

Buông tay thõng hững hờ trông thế sự

Động hoàng hoa

Mây trắng

Khúc tiêu diêu

 

Ca một đời ta điên tất thảy

Vung bạc tiền vương vãi khắp trần gian

Cười ha hả cho tận cuộc truy hoan

Chén rượu đổ

Gối chăn

Xiêm áo tuột

 

Ca điệu tình cho đất trời ngây ngất

Siết chặt nhau không dứt nợ ngàn năm

Vũ trụ im chờ ta từng khoảnh khắc

Thiên cổ tình

Thề hẹn

Kiếp nhân sinh

 

Ta còn ca cho thay thời đổi đại

Ta còn ca cho vũ trụ xoay vần

Ta ca phận ai lan khắp cõi

Ai tụng phận ta

Chiêu hồn xuân

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm trăng máu xem bát quái ngắm đào hoa

Váng vất mưa trăng rụng Càn khôn Ứa máu tình động dục Ly khảm Lùa hoa đào vọng mơ Cấn tốn Bão lênh láng hồng hoang Lôi trạch   Vòng bát quái chuyển thời xoay thế Lẽ âm dương sắc sắc không không Mênh mông này cõi hóa công Hất tung thời thế Mặc đời như sông Ta ngồi ta trông Nhoẻn cười mây gió   Đất trời đảo lộn như định sẵn Lòng người xảo trá bởi thịnh suy Cùng chàng cạn chén lưu

Tôi và mặt trời

Nước non loạn nhịp Hờ Mê đắm Một làn nước mảnh Đã xa khơi Tôi ngẩng đầu chẳng thấu nhịp đời Và sẽ gục Vệt hoàng hôn thẫm máu Mặt trời hồng, mặt trời hồng mọi nẻo Giật dây đời Điên loạn Bước theo Và điên loạn giương cung vào vô vọng Mặt trời cười Nhân loại rực cháy thui Tôi xếp cây cung vào hộc kín Quay lưng Chẳng ngóng mặt trời tàn Mặt trời níu tôi lời vô vọng Vì tôi là mênh

Phong thủy

Ta rơi một cơn hoang loạnKhói trầm ướt bão loangThần mỏi thức vừa chợp mắtSơn hà đẫm cuộc mơ màng Gió vắt ngang trời xoáy độngVút mưa kín mắtRồng gầm đáy sôngGiọt cát lăn đều thời chuyển thếMây mưa vừa gắn mạch sơn hà Thiền chốt định cơn giông xoáy nhịpÁt phàm ngônNgôi mộ mới vừa chônMột chút tôi phụt tắtMà sơn hà kịp trắng phủ tangMà sợi tóc cũng kịp màu tangMiệng rung rung nhẹ quá nụ cười Nước đọng nước vết trầm tàn

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Vũ trụ thơ

  Bóng tạt ngangKý ức mập mờRỏ chút thơ một cơn ngẩn ngơ nghe bước đời đi mãi chẳng qua chặng đường xa Một khúc thơTriệu hồi bóng mờ vết dấu tang thươngNày thi sĩChớp hàng miVà nghe chạm lên thanh âm thật khẽ Nhòa bầy ma lẩm cẩm đói một trận bayĐói một khắc nghiêng nghiêng thế giới sayĐói cơn nứng tình loạn dụcRồi cũng nhòa dần trang giấyTrắng tinh khôiHận cũng tan rồiKim Thủy Mộc Hỏa Thổ rồi TảNghiêng nghiêng ngả ngả khói