Home Sáng tác mới Lời của một nhà thơ chết

Lời của một nhà thơ chết

Này tôi
Tiếng pha lê
Vụn vỡ
Hồn trượt dài
trong lồng ngực lạnh băng

Vần thơ tôi
Người xưa nào còn ghé
Tiếng thời gian
Loạt soạt cũng xa dần

Gối lên tóc
đã xơ xác đợi chờ
Thịt da mòn đơn độc ủ men thơ
Và máu cũng kiệt khô lời tình tự
Cố nhân đâu
Ai khóc tôi rũ nhàu

Cõi thơ tôi đã bao người lai vãng
Rồi cũng đi
Như xóm trọ quán hàng
Và tôi vẫn nằm im trong vắng lặng
Nghe ngàn năm rúc rỉa thớ linh hồn

Tôi ở cõi tôi đợi ai đây
Người xưa…
Chẳng động tĩnh gót giày
Người xưa…
Chẳng bóng lưng mờ nhạt
Tôi còn níu kéo áo ai đây

Tôi gối đầu lên tay ai đây
Chỉ còn dải tóc chẳng như mây
Chỉ còn băng lạnh trong đáy mắt
Giọng tôi khan
Thơ cứa đứt duyên trần

Tôi cũng đành tan …

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ lạc giữa vô cùng

Đã kiệt cùng tâm sự của gió mây Những nẻo đường lui tới Quen bước người Mà hồn này chia biệt Đọng giữa trời Một cơn mưa chưa tắt Và những lời tâm sự chẳng thành câu In vũng nước Đáy thời gian phai nhạt Loang loáng màu quên lãng Ký ức ai người lật trang Mặc dấu vết loang dần ẩm ướt Nét hoa vàng rũ nát Nhàu nhĩ xác thân này Có cơn ngủ nào vừa ập đến Kéo ta lịm xuống mồ

Vỡ

Sắp ngày mai rồi Chẳng còn gì dù một vết hư vô Đô thành tối Hồn dạt trôi Chẳng cửa ô nào giữ nổi Ly tình ái loãng chiều nay còn hơi hám Chỉ nôn nao chẳng say trọn giấc ngủ hờ Mây mỏi xác lê lết bầu u ám Trăng bạc màu thai nghén những cuồng điên Của những cơn chết triền miên Chôn chặt Bóng ma này, Sao im bặt Dưới chân người Cơn chết lún sâu rồi Và âm u cũng vừa