Sợi Yêu

Xao…
Một cơn gió
Huyết dụ mấy lời yêu
Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ
Bóng tình vơ vất
Rụng
Bên mồ

Xao
Làn tóc lạnh
Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối
Ai vuốt sũng chuông chùa tụng
Tro tàn bay nét phác nhạt lời này
Kinh chiêu hồn lặng
Ai rõ bước ra mà

Thời không tha hương lạc bước dặm trường
Hoa bốn phương rộ mùi ly biệt
Đắm đuối này…ôi đắm đuối này vừa kiệt
Viễn ảnh nào, ta đó, máu thịt này ư…mảnh vụn hồn ư…cõi giới nào
Ngưng dăm khắc con đường xa ngái
Gập ghềnh mây lẩn gót trần ai

Lao xao đưa đẩy góc mộ bao kẻ đoái hoài
Là ta đó tự muôn năm về cũ
Là ta đó kẹt sâu trong huyết dụ
Những oán than chôn chặt hằng hà sa số kỷ rồi
Là ta đó giăng giăng mây tóc đổ
Lạnh cõi ta chiều trong ngõ liêu xiêu
Một bóng ma
Lại bóng ma
Ma…mộng ấy mà…

Vu vơ hoa vào độ
Mà lòng đã thờ ơ…thơ một chiều huyết dụ…đời trôi ơ thờ bóng mộ xa
Tình hiện hồn vương tóc lạnh
Tuyết băng sương phủ bạc sợi ưu phiền

Chuông nghiêng ngả ngõ chiều
Lò hóa lửa vừa thiêu
Nỗi niềm màu huyết dụ
Rớt bên đời sợi yêu

Hà Thủy Nguyên

Ngõ mưa trưa

Ngõ mưa trưa Tiểu trúc Rớt một tia sấm Đáy ly Chẳng bóng ai vừa đi Đã qua đời Hồn phách phân li Ngày buồn trôi mà chi Nghe úa tàn loang Nhón bước Bóng nước đọng lâm li Ai đợi ai mà chi Nhón bước này Bóng hình phai Nâng ly này Trót gục Bên mộ ai Giấc mưa Chìm Vắng lặng ngõ sâu Ánh mùa rơi rụng Vệt trúc buông dài Bóng tóc trưa Hà Thủy Nguyên

Lá loạn cành hoang

Lá loạn cành hoang Lá loạn cành hoang Xôn xao xúc cảm trời đông lộng Ta lướt phố dài Mây rủ một nhành mai Chàng ngủ gục thư trai Ôm giấc mộng hoàng đài   Lá tàn tàn Phong hoang hoang Mộng hoàng đài úa vàng trên nẻo vắng Hoa mai trắng Tinh tựa sương Mềm tựa tuyết Chân nhân đang thuyết lẽ vô thường   Ta thoảng điệu gió Ta vi Vô Vi Cõi đời lặng nhịp Chân nhân mờ bóng Chàng sực tỉnh rồi Ta

Mất

Lặng Náu mình đêm ca dao Í ơi dải lụa đào Phơ phất Phiên chợ chiều ký ức tan hoang Bóng em bóng anh loáng thoáng Cơn mơ thôn dã Chẳng bao giờ thôi chẳng bao giờ nữa Phôi pha… Đã chôn vùi dưới con đường tít tắp Bất tận tham lam Đông đặc nặng bá quyền Con chuồn chuồn gãy cánh Lộn cổ xuống ao Gặp cánh cò lạc nhịp Ao xưa Còn đâu Những chiều bâng khuâng nỗi nhớ Lạc đâu tiếng vịt

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp