Home Dịch thuật Dịch thơ Mạn hứng – Nguyễn Du

Mạn hứng – Nguyễn Du

Kỳ 1

Trăm năm thời thế mặc phong trần
Tha phương sông biển biết bao lần
Gác vàng chốn cũ đâu còn mộng
Hư danh đầu bạc vẫn vương thân
Ngày xuân nhiễm bệnh không thuốc chữa
Phù sinh nhập cuộc những lo toan
Ngàn dặm quê xa lòng nhung nhớ
Ngựa hèn xe xấu thẹn đông lân

Kỳ 2:

Lưu lạc nổi chìm ngọn cỏ bồng
Nam bắc giang hồ túi rỗng không
Văn chương kiết xác trăm năm ấy
Trời đất lênh đênh một kiếp xong
Mũ vàng vạn dặm chiều đã xế
Tóc bạc phơ đầu gió thổi tung
Kim cổ thương tâm lòng còn gợn
Non xanh nay vẫn nhuộm ráng hồng.

Hà Thủy Nguyên dịch

Bản Hán Việt:

Kỳ 1:

Bách niên thân thế uỷ phong trần,
Lữ thực giang tân hựu hải tân.
Cao hứng cửu vô hoàng các mộng,
Hư danh vị phóng bạch đầu nhân.
Tam xuân tích bệnh bần vô dược,
Táp tải phù sinh hoạn hữu thân.
Dao ức gia hương thiên lý ngoại,
Trạch xa đoạn mã quý đông lân

Kỳ 2:

Hành cước vô căn nhiệm chuyển bồng,
Giang nam giang bắc nhất nang không.
Bách niên cùng tử văn chương lý,
Lục xích phù sinh thiên địa trung.
Vạn lý hoàng quan tương mộ cảnh,
Nhất đầu bạch phát tản tây phong.
Vô cùng kim cổ thương tâm xứ,
Y cựu thanh sơn tịch chiếu hồng

Dự án tiểu thuyết dã sử “Thiên địa phong trần” về những biến động chính trị và văn hóa thời Lê Mạt

Bộ tiểu thuyết dã sử “Thiên địa phong trần” Tác giả: Hà Thủy Nguyên Thời gian sáng tác: 2018 – nay Dự kiến:  3 tập Hiện đã hoàn thành: Tập 1 - Khúc Cung Oán & Tập 2 - Nổi gió  Link mua sách: Combo Thiên Địa Phong Trần (Tập 1&2) - Book Hunter Lyceum Tổng quan nội dung: Cuối thế kỷ 18, nước Việt ta đối mặt với một bối cảnh loạn lạc chưa từng có, đánh dấu sự suy tàn không chỉ của triều Lê

Hành lạc từ – Nguyễn Du

Bản dịch của Hà Thủy Nguyên: Bài 1 Chó hay lông vàng trắng Cổ đẹp đeo chuông vàng Chàng trẻ manh áo cộc Dắt đi về núi nam, Núi nam lắm hươu nai Huyết thơm thịt béo ngậy Dao vàng thái món quý Rượu ngon cạn trăm li. Đời người ai trăm tuổi Vui được cứ vui đi Tội gì bần hàn mãi Năm hết mở mày chi. Di Tề danh không lớn (*) Chích Cược nào giàu đâu (**) Trung thọ tầm tám chục

Bản dịch mới Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn

Một điều thú nhận khó chối cãi, tôi không thích những bản thơ chữ Hán được dịch sang thể lục bát hoặc song thất lục bát, vậy nên, dù bản “Chinh phụ ngâm khúc” của Đặng Trần Côn do Đoàn Thị Điểm diễn Nôm hay tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không làm tôi bị lay động (Nhiều học giả cho rằng đó là bản diễn Nôm của Phan Huy Ích). Âm hưởng của nguyên tác là sự kết hợp giữa sự bi tráng

Thính vũ – Nguyễn Trãi

Tịch mịch trai phòng tối Thâu đêm nghe tiếng mưa Não nề xịch gối khách Đếm canh tàn giọt rơi. Trúc khua ngoài song vắng Chuông lẩn vào mộng suông Ngâm nga hồn chẳng ngủ Đứt nối đến tinh sương. Bản Hán Việt: Tịch mịch u trai lý, Chung tiêu thính vũ thanh. Tiêu tao kinh khách chẩm! Điểm trích sổ tàn canh. Cách trúc xao song mật, Hoà chung nhập mộng thanh. Ngâm dư hồn bất mị, Đoạn tục đáo thiên minh. *Tranh minh

Một Nguyễn Trãi của người dân trong tiểu thuyết “Vạn Xuân”

Khi nhắc đến Nguyễn Trãi, những danh từ chúng ta thường gán cho ông thường có màu sắc tôn vinh, và khi tôn vinh thái quá lại làm mờ đi con người thực. Chúng ta biết đến Nguyễn Trãi như một “danh nhân văn hóa”, một “nhà nho tài tử”, nhưng “danh nhân văn hóa” hay “nhà nho tài tử” là ai? Không ai cả. Chúng ta sẽ bị áp đặt những hình mẫu được tạo ra bởi niềm tin và kỳ vọng của của