Home Sáng tác mới Hôm qua – hôm nay

Hôm qua – hôm nay

Hôm qua… những tia lửa vò xé như không gian. Luồng khí xám xâm lấn dần bầu trời tưởng như vô cùng vô tận. Ngẩng đầu dậy, ta chỉ thấy một màu đen kịt… Mây đen… Gió cũng đen… Và những khuôn mặt người cũng nhuốm màu u ám…

Hôm qua… mưa ồn ào kéo đến từ đường chân trời quất vào ta những đòn roi lạnh lẽo… Nhưng lạ thay, dưới cơn mưa bão, trận chiến của những kẻ điên cuồng đột nhiên gián đoạn, bởi có thứ vũ khí nào sắc lạnh hơn những giọt mưa?

Hôm qua… ráng trời chiều rực lửa. Cả vùng trời cháy ngùn ngụt huy hoàng. Một cái gì đó cựa quậy trong ta như muốn bùng nổ, như muốn xua tan đi hơi lạnh của mặt đất, như muốn thắp sáng thế giới tối tăm này… Không! Không đủ!… Phải thiêu đốt cả vũ trụ này thành một đống tro tàn không cần phải biết điều gì sẽ xảy ra sau đó… Nhưng, mỉa mai thay, ráng chiều đã tắt tự bao giờ?

Hôm qua… một vệt sáng đa sắc được vạch lên màu mây xám. Ta cố chạy thật nhanh để đuổi theo, ta muốn níu giữ lại khoảnh khắc thần diệu này vì chắc rằng điều đó không bao giờ có thể lặp lại. Phải, ta đã thành công! Ta thành công với một sự thất bại ê chề khi nhận ra rằng đó chỉ là những ảo ảnh mong manh không hình không tướng, cho nên dù được lưu lại thì điều thần diệu đã biến mất từ lâu…

Và ngày hôm nay… ta đi dưới những gợn mây đuổi nhau giữa bầu trời xanh vắt. Ta chợt nhớ về những ngày hôm qua. Ảo tưởng về không gian toàn màu xám đen mà quên mất rằng những đám mây đen chẳng bao giờ có thể che lấp được toàn bộ ánh sáng. Ảo tưởng về những cuộc chiến là nguyên nhân khiến ta đau khổ mà quên mất rằng vì ta đau khổ nên những cuộc chiến mới diễn ra. Ảo tưởng về sức mạnh có thể dập tắt tất cả những ngọn lửa mà quên mất rằng những ngọn lửa luôn luôn cháy đến tận cùng. Ảo tưởng rằng mình có thể hiện thực hóa mọi điều thần diệu mà quên mất rằng khi được hiện thực thì sự thần diệu không còn là thần diệu nữa… Và ngày hôm nay… có một cơn bão của sự bình lặng đang xâm chiếm ta đẩy ta vào cô tịch và đẩy tất cả những giấc mơ dù xấu dù đẹp vào quên lãng…

Hà Thủy Nguyên

Độc thoại sau mưa

Khi cơn mưa đã dứt và những dòng suy tư triền miên cũng cạn nguồn, tôi bỗng giật mình nghĩ: Tại sao mình lại yêu thích trời mưa đến vậy. Mỗi lần nghe tiếng mưa rơi, một cái gì đó trong tội lại cựa quậy, thổn thức, khát khao và nó nhanh chóng chiếm lĩnh tôi. Nó không đơn thuần chỉ là ham muốn và đam mê, nó mang dáng điệu của một nỗi buồn xa vắng. Đã nhiều lần tôi tìm xem mình đang

Tôi – Mưa – Cải Cách và Cứu rỗi

Mưa... mưa không dứt... những ánh nắng vội vã trở nên đáng sợ. Nắng lờ nhờ một thứ giả tạo. Mọi sự vội vã đều giả tạo. Giả tạo yêu vì không thể yêu, giả tạo cô đơn vì không thể sống cô độc, giả tạo sự tự tin vì đầy những mặc cảm và muốn trốn chạy khỏi chúng bằng đủ loại khoe mẽ với cuộc đời... Con người là vậy! Vội vã sống, vội vã thở, vội vã ăn, vội vã làm việc

Tôi và đám đông

Sáng sớm, một chút âm nhạc và một chút café. Thế là đủ để tôi chìm vào một đám đông nho nhỏ. Trong thế giới ngồn ngộn ý nghĩ này, tôi gần như bất lực trước đám đông. Đôi khi tôi chỉ muốn một mình trong tĩnh lặng, một mình tôi đối thoại với tôi. Và chỉ cần như thế là quá đủ để tôi tự đắc rằng mình đã vượt thoát khỏi sự ồn ào của thế giới. Nhưng tôi chợt nhận ra, bi

Sự mông muội vĩ đại

Qúa nhiều những lời khuyên bảo tôi nên tìm về với tôn giáo để tìm sự bình yên. Nực cười! Thực ra chưa bao giờ tôi thèm muốn sự bình yên. Cái tôi đói khát là sự điên rồ lớn lao mà chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Những thứ mọi người coi là đau khổ, trong đầu tôi chỉ hiện lên cách đưa tình huống ấy vào tiểu thuyết thế nào. Những thứ mọi người hưng phấn, tôi

Từ bỏ…

Những người  mới trải qua cảm giác của sự tĩnh lặng, của cân bằng thường tưởng rằng đóng kín mình là cách để giữ sự thanh khiết. Họ trốn khỏi đám đông, trốn khỏi đời sống con người, tự ru ngủ mình bằng cái lý luận: “Chỉ bằng việc hiểu bản thân, tôi mới là người thông thái”. Vâng, điều đó không sai. Nhưng không có bất cứ va chạm gì, làm sao có thể hiểu được những ngóc ngách ngoằn ngoèo của cõi vô