Home Sáng tác mới Sự mông muội vĩ đại

Sự mông muội vĩ đại

Qúa nhiều những lời khuyên bảo tôi nên tìm về với tôn giáo để tìm sự bình yên. Nực cười! Thực ra chưa bao giờ tôi thèm muốn sự bình yên. Cái tôi đói khát là sự điên rồ lớn lao mà chẳng bao giờ có được. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Những thứ mọi người coi là đau khổ, trong đầu tôi chỉ hiện lên cách đưa tình huống ấy vào tiểu thuyết thế nào. Những thứ mọi người hưng phấn, tôi chỉ thấy “cũng tạm được”. Tôi khát khao một cái gì đó mang tính sử thi… nhưng làm gì có giữa thế giới bị xé vụn này…

Có lẽ tôi quá hẹp hòi, tôi không thể chịu nổi những kẻ sùng tín tôn giáo.Sự ngu xuẩn của sùng tín nằm ở chỗ họ cần ai đó để cứu giúp chính mình, cần một điều gì bên ngoài để cứu giúp chính mình. Tôi không phủ nhận điều thiêng liêng, nhưng tôn giáo là sự suy thoái của điều thiêng liêng. Chỉ khi con người mất đi khả năng nhận biết điều thiêng liêng của tồn tại, họ tìm về đủ các thể loại tôn giáo để lấy lại cảm giác rằng mình còn có thể kết nối, mình còn vĩ đại, mình còn hơn cái lũ người mông muội không biết trích lấy vài ba câu kinh câu chú làm thứ đầu môi chót lưỡi. Ừ thì cũng đúng, dù sao đi nữa cũng hơn đám người duy vật tưởng rằng có thể đem Chúa, đem Phật lên bàn mổ và phẫu thuật.

Tôn giáo có thể thu hút đám đông không phải vì nó thiêng liêng, mà vì đám đông cần sự thiêng liêng, và tôn giáo mang cho họ sự thiêng liêng giả tạo. Đừng nhầm lẫn với việc tôi phủ nhận những người thiêng liêng như Đức Phật, Đức Jesus, thánh Ala hay bất cứ bậc nào đã nhập làm một với toàn thể. Họ chưa bao giờ là người thành lập tôn giáo, chỉ đám đệ tử còn đang mông muội của họ lập đên các tôn giáo và đưa cả thế giới này vào một sự mông muội vĩ đại. Họ ra tay cứu giúp nhân loại, cảm thương với người nghèo, rao giảng lời hay ý đẹp… tất cả chỉ để xóa đi cái mặc cảm họ là những kẻ mông muội. Việc của họ là tu chứ không phải là chối bỏ chính mình.

Cuối thiên niên kỷ trước, chúng ta đối mặt với một cuộc chiến: Cuộc chiến của các tôn giáo và những con người đi tìm điều thiêng liêng đích thực, cuộc chiến của đám đông sùng tín và những con người đích thực là con người. Có thể là cuộc chiến bạo lực hoặc không, đám đông sùng tín có thể thắng, nhưng cho dù có vĩ đại thì họ vẫn là những kẻ mông muội.

Hà Thủy Nguyên

(7/7/2014)

Độc thoại sau mưa

Khi cơn mưa đã dứt và những dòng suy tư triền miên cũng cạn nguồn, tôi bỗng giật mình nghĩ: Tại sao mình lại yêu thích trời mưa đến vậy. Mỗi lần nghe tiếng mưa rơi, một cái gì đó trong tội lại cựa quậy, thổn thức, khát khao và nó nhanh chóng chiếm lĩnh tôi. Nó không đơn thuần chỉ là ham muốn và đam mê, nó mang dáng điệu của một nỗi buồn xa vắng. Đã nhiều lần tôi tìm xem mình đang

Từ bỏ…

Những người  mới trải qua cảm giác của sự tĩnh lặng, của cân bằng thường tưởng rằng đóng kín mình là cách để giữ sự thanh khiết. Họ trốn khỏi đám đông, trốn khỏi đời sống con người, tự ru ngủ mình bằng cái lý luận: “Chỉ bằng việc hiểu bản thân, tôi mới là người thông thái”. Vâng, điều đó không sai. Nhưng không có bất cứ va chạm gì, làm sao có thể hiểu được những ngóc ngách ngoằn ngoèo của cõi vô

Lưu manh hóa?

Một đất nước nhiều thế kỷ yếm thế, chiến loạn liên miên… một vùng đất đúng như Nam Cao nói: “quần ngư tranh thực”… tại đây dường như không cho phép những điều tốt đẹp. Mọi lý tưởng cao cả, mọi triết lý sâu sắc, mọi con người xuất chúng … khi rơi vào Việt Nam đều có xu hướng “lưu manh hóa”. Thật là một hố sâu đáng sợ! Mưu mẹo thay thế cho trí tuệ, quyền hành thay thế cho kiến tạo, lòng

Hôm qua – hôm nay

Hôm qua… những tia lửa vò xé như không gian. Luồng khí xám xâm lấn dần bầu trời tưởng như vô cùng vô tận. Ngẩng đầu dậy, ta chỉ thấy một màu đen kịt… Mây đen… Gió cũng đen… Và những khuôn mặt người cũng nhuốm màu u ám… Hôm qua… mưa ồn ào kéo đến từ đường chân trời quất vào ta những đòn roi lạnh lẽo… Nhưng lạ thay, dưới cơn mưa bão, trận chiến của những kẻ điên cuồng đột nhiên gián

Tôi và đám đông

Sáng sớm, một chút âm nhạc và một chút café. Thế là đủ để tôi chìm vào một đám đông nho nhỏ. Trong thế giới ngồn ngộn ý nghĩ này, tôi gần như bất lực trước đám đông. Đôi khi tôi chỉ muốn một mình trong tĩnh lặng, một mình tôi đối thoại với tôi. Và chỉ cần như thế là quá đủ để tôi tự đắc rằng mình đã vượt thoát khỏi sự ồn ào của thế giới. Nhưng tôi chợt nhận ra, bi