Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao

Tôi đón đầu mùa thu

Bằng những người đã cũ

Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường

Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác

Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh

 

Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh

Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng

Những thiên thần lạc lối

Có nghe đôi cánh đổi màu

Theo cơn điên trần thế

Nơi tôi đã ở rất lâu

Ngước nhìn thiên đường khinh miệt

Loài chúa nhân tạo nào đang ngự trị cõi không

Và bầy thiên thần lông bông buộc chân mình bằng sợi dây cao quý

 

Lập trình cõi không

Ảo tưởng loài quỷ đói

Tham lam đức tin

Cho trọn mộng chuyên quyền

Những linh hồn tật nhược đang vận hành thế giới

Nay cũng rơi xuống đời tay với với trời cao

Vô vọng kêu gào

Lý tưởng

Những triết thuyết mơ hồ ám ảnh

Bắt nhốt ta trong giấc mộng hão huyền

 

Ai có nghe trời thu

Linh hồn ai đọng mưa mù

Vương nơi lá rụng

Hồn thu xa lững thững dạo về

 

Một mùa thu lại một mùa thu

Tôi đã thu trọn một đời

Không đợi chờ xuân đến

Tôi đã đợi khải huyền mau đến

Cho tan nát cơn điên

Tôi đã quên

Khải huyền đọng da thịt tôi từng khắc

Và người cũ chưa từng rời nhân gian

Vẫn ở trong cơn ác mộng thiên đường

 

Hà Thủy Nguyên

*Ảnh Văn Cao, Nguyễn Đình Toán chụp ngày 25. 11. 1992 tại nhà riêng gác 2 – số 108 Yết Kiêu.

VĂN CAO – CHÔNG CHÊNH GIỮA TIÊU DAO VÀ TRÁCH NHIỆM

Người ta oán trách Văn Cao vì đã từng làm sát thủ, từng viết những ca khúc đầy ngôn từ bạo lực; người ta cũng từng đấu tố Văn Cao vì tư tưởng lung lạc của ông dưới thời Cộng Sản; và cũng không ít người nghiêng mình thán phục tài năng âm nhạc của ông cho dù ông viết ca khúc cổ động hay  ca khúc trữ tình. Tôi cho rằng Văn Cao là một người bị giằng xé giữa nhiều lựa chọn -

Qua sông Bạch Đằng

Trắng sóng xương anh hùng rục Chẳng qua một kiếp phù sinh Nào sân hận Nào vì nước vì dân Mờ mờ ảnh ảo mịt mùng Ai ơi hiến tế ngàn ngàn sinh mạng Cho tranh đoạt của kẻ điên Lửa nguội tắt sóng bạc đầu Ta vẫn còn xanh mái tóc Nực cười thay… Nào những kẻ tụng ca máu đổ Nào những kẻ tham luyến cơ đồ Ta thay hồn oan Dẫm lên cọc nhọn Máu ứa hồng tẩy rửa bi thương Chớp

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Chiều lịch sử

Tôi đã đi dọc đường lịch sử Chẳng bóng người Chẳng đáp lời ai Chỉ những quân cờ tung tóe Bàn cờ toang hoác lỗ Những hố chôn người nào biết sử xanh Nào những ai lưu danh Đã ố màu kim cổ   Tôi lạc đường giữa muôn vàn trang sách Vàn sự thật đều dối trá như nhau Mờ mờ nỗi đau tiền kiếp Hỏi ai, đáp ai Muôn đời câm nín Chỉ đau thương lên men ly rượu chiều Và trăng sao