Thời chiến loạn đất Đông Ngô, có chàng Tôn Sách. Người xứ này vẫn gọi chàng là Tôn lang. Từ “lang” được người dân Đông Ngô dùng để gọi những chàng trai đẹp. Tôn lang tuổi trẻ theo nghiệp cung kiếm, ôm nặng thù nhà, những mong dựng lại cơ đồ. Giữa buổi loạn lạc, anh tài như sao sáng giữa trời, Tôn lang phất cờ dấy binh, đánh đông dẹp bắc, bách chiến bách thắng không kẻ nào sánh bằng. Khắp chốn nhân tài quy thuận về dưới trướng. Thực là lừng lẫy một thời cao ngạo. Người đời coi chàng như phượng hoàng chốn nhân gian.
Nhưng người đời ít ai biết, Tôn lang một đời cô độc, chỉ có cây đàn làm bạn. Nỗi chán chường chiến trận, chàng không thể tỏ cùng ai. Vợ đẹp có, huynh đệ có, nhưng rốt cuộc chàng chỉ muốn một mình. Nhiều phen giữa sa trường, chàng bỏ lại quân lính đằng sau, một mình một ngựa xông pha giữa kẻ địch. Chẳng phải chàng muốn thể hiện sức mạnh hơn người. Chàng chỉ muốn được ở một mình, để được thoải mái với sự chán nản này. Ở bên người thân, chàng sẽ phải mỉm cười, bởi người ta ngưỡng mộ nụ cười của chàng hơn là tài năng của chàng. Con người phù phiếm thế đấy!
Hôm ấy, Tôn lang một mình một ngựa rong ruổi đi săn. Con mồi không quan trọng. Cái thú của việc đi săn đó là chàng không cần phải mỉm cười với ai. Và như đã nói ở trên chàng được tự do thoải mái với sự chán nản của mình.
“Vút, vút, vút…” Mấy mũi tên đồng loạt bắn ra. Một mũi tên trúng vào má chàng. Chàng chỉ kịp giương cung bắn trả, giết chết kẻ tiểu nhân ám toán. Nhưng đã muộn rồi! Tên có tẩm độc! Chàng gục đầu trên mình ngựa. Máu chảy ướt đầm thân bạch mã.
Đêm nay là đêm cuối cùng của chàng. Chàng không kịp nhìn thấy mái tóc mình bạc, mà đã lìa trần thế. Chỉ một mình chàng trong căn phòng trống với độc tố đang lan dần. Chàng muốn gẩy khúc đàn cuối cùng… khúc đàn tâm tình của riêng chàng…
Lời chàng đêm ấy, chỉ cây đàn biết:
“Nhấp một ngụm trà say hương thời thế… Ta vuốt lọn tóc vẫn còn nguyên dấu vết của ngày xuân sắc chờ đợi thời gian điểm bạc… Gió ngừng thổi, nước ngưng trôi, lời toan thốt lên mà im bặt nơi cuống lưỡi. Bởi đêm đã quá sâu hay đời ta đang dừng lại giữa mông mênh.
Chập chờn cơn tỉnh cơn mê… Bóng dáng ai đang bước giữa trùng trùng duyên kiếp, điệp điệp phận người, long đong mấy kiếp những mong dựng lại cơ đồ ngàn xưa. Đợi chờ tóc trắng, thở phào trút bỏ gánh nặng ưu thời mẫn thế… giấc mơ ấy sao mà xa tít tựa hồ chân trời thăm thẳm.
Trùng đêm rỉ rả rúc xương khô… Sinh ra giữa mùa loạn thế, tay ôm đàn tay vung kiếm diệt tà ma. Buông kiếm hay buông đàn, thao thức ngàn đêm trăn trở. Tách trà đã lạnh hương, dây đàn cũng đứt, kiếm kia ôi sao nặng…
Ta nhấc tách trà trầm ngâm… Dưới đáy kia bóng cờ bóng ngựa chen nhau… Máu ứa mây vần vũ… Chỉ ta và ta làm bạn cùng kiếm, cùng đàn.
– Này kiếm, máu có ngọt?
– Này đàn, mưa lạnh chưa?
Vuốt cung đàn trầm bổng. Nối lại dây ngàn xưa. Khúc Phượng Hoàng xuyên trăng vỡ. Bạch nguyệt quang tí tách thu mưa. Hồn ta uốn mình trên cao thẳm. Giật mình thay! Tóc đã điểm màu trăng!
Liếc mắt nhân ảnh trong gương. Kìa! Kẻ nào tóc còn xanh mà hình dung tiều tụy! Rơi! Trăm mảnh tan tành tách trà nguội lạnh! Ôi chiến loạn! Hỡi chiến loạn! Vạn độc quy tâm! Tàn sát rồi sao? Nhân nghĩa rồi sao? Tất thảy một ván cờ thời thế. Buông kiếm, không là bờ. Máu nhuộm đỏ hư vô. Nhân nghĩa các ngươi nhận lấy, tàn sát cứ để mặc ta. Ha ha… ha ha… ha ha…
Ngàn năm rồi lại ngàn năm… Mai này ai kẻ ha ha cười? Ngạo thế gian một tiếng “anh hùng”. Anh hùng nào phải vung gươm báu? Giữa đêm thâu đàn gảy khúc sầu… Kẻ vuốt tơ đàn thời loạn, nhân nghĩa bỏ lại phía sau… Anh hùng nay tóc đã nhuốm màu trăng sáng…
Sống mà làm chi! Chết có sợ gì! Vạn độc rúc rỉa tâm can. Nhân nghĩa để các ngươi! Đau đớn chỉ mình ta! Quyền danh ta bỏ lại! Cơ đồ âu cũng một tách trà nguội lạnh dưới mưa thu.
Vẻ anh tuấn vỡ! Gương vỡ! Tâm can vỡ!
Giọt đàn rơi chậm… Nhoẻn miệng cười… Ngẩng đầu lên… Nào đã đến ngày trăng!”
Đó là lần duy nhất chàng cười vì chính bản thân chàng.
Thế rồi… phượng hoàng đã bay về trời…
Hà Thủy Nguyên