Home Sáng tác mới Anh hùng luận (4): Nỗi lòng mây trắng bay

Anh hùng luận (4): Nỗi lòng mây trắng bay

Ta thân ở cõi trần, hồn tại chốn tiêu dao. Thân ta là hư ảnh hay hồn ta hư ảnh? Một kiếp lặng lẽ trôi qua, một kiếp miên viễn không dứt. Bất tử là hư ảnh hay yểu mệnh hư ảnh ?

Thư phòng tịch mịch gió lùa tựa ngàn vạn dây đàn xao động. Mây trắng giăng đầy trời phác ánh bạc tứ phương. Trên đỉnh cao muôn trượng, ta tựa lan can vuốt sợi tơ đàn của gió. Dưới tầng mây trắng, hư ảnh của ta một thân lưu lạc giang hồ. Kìa buổi chiến loạn, nhân gian vì hư quyền mà tranh chấp. Kìa lúc suy vong, kẻ sĩ dùng miệng lưỡi làm loạn đất trời. Thân ta bước xuống trần, ôm bầu nhiệt huyết, những mong dùng cái tài tri thiên mệnh để ra tay sắp đặt phận số của giang san. Một bên ta sắp xếp cho họ Trịnh yên phận cõi Bắc, một tay ta mở đường cho họ Nguyễn đến cõi Nam. Mầm họa chiến tranh không thể tránh, song tránh được kẻ lộng quyền những mong giang tay che cả bầu trời.

Ta với cõi Việt, tuy không gắn bó, nhưng cũng có duyên nợ thâm sâu, ơn cũng có mà hận cũng có. Cõi này dân chúng mê muội tin lời hoa mỹ, kẻ gánh chữ vì tước quan mà bán rẻ lương tâm, người có tâm lận đận mấy bận chỉ biết mang hận xuống suối vàng. Duyên nghiệp ta và cõi Việt còn chưa dứt, chưa thể rũ áo mà bay theo mây trắng về cõi vô cùng. Trong cơn mơ, ta trở lại với hồn ta, ngẫm vạn sự trôi qua mà chán ngán, chỉ muốn thở một hơi dài nằm nghe tiếng đời tấu lên bản nhạc bi thương. Lúc nhổm người tỉnh dậy, ta thấy mình đang sống đời hư ảnh loay hoay nuôi chí dựng cơ đồ. Ngày ta quyết bước vào quan trường, ta gác lại giấc mộng mây trắng để nhúng mình xuống cuộc vần vũ trùng trùng hư ảnh các phận số.

Năm ấy, ta dâng biểu xin chém đầu mười tám kẻ gian thần. Chúng như loài chuột chui rúc, đục khoét ngân khố, hãm hại hiền thần, thực bẩn mắt ta, thực vướng tay ta xây dựng cơ đồ. Tiếc rằng vua hèn dân yếu, khinh ghét lũ chuột mà lại dụng chúng cho tư lợi. Ta chỉ biết ngửa mặt lên cười mấy tiếng thật to. Kìa mây trắng hiện dần trước mắt, kệ thay đàn chuột lít nhít tranh ăn dưới sàn nhà. Vứt lại mũ áo cân đai, ta dậm bước mây trắng, thoái ẩn giữa cõi người, chờ đợi thân ta tan biến vào cát bụi để về với thư phòng miên viễn.

Thân còn chưa thoát khỏi hồng trần, cõi lòng còn cuộn sóng. Đêm đêm trong giấc mơ, ta không mộng về mây trắng, ta mộng về thân hư ảnh những kiếp rực rỡ. Thuở đó, ta giữ mệnh thiên tử, bằng tài thao lược dẹp yên loạn lạc, bằng tấm lòng sắt đá không cho loài chuột có chỗ dung thân, bằng trí huệ cõi khác ta xây dựng cơ đồ. Nay vẫn tài ấy, tấm lòng ấy, trí huệ ấy, chỉ vì không nắm giữ thiên mệnh trong tay mà long đong một đời nửa nhiệt huyết nửa chán chường. Chứng kiến kẻ tài mọn chí hèn giương cao ngọn cờ chính nghĩa, vừa nực cười, vừa đắng nghét nơi cổ họng,

Có lần, ta thoát hồn khỏi thân hư ảnh, nhập làm một với hồn chốn tiêu dao. Đem hận hồng trần hòa trộn chí phiêu bồng, những mong đốt cháy thiên thư, để vạn vật tự sinh tự diệt, những kẻ tự cho mình cái quyền sắp xếp số mệnh sẽ chấm dứt phận vị của mình. Chúng sinh an phận tin vào số mệnh, chấp nhận mấy kẻ tự cao tự đại nắm trong tay vòng quay thăng trầm. Ta không an phận, ta muốn bằng sức ta đập tan vòng quay ấy. Ta không chấp nhận những vì tinh tú nhỏ nhoi kia lại có thể chi phối được sự vĩ đại của ta.

Thiên thư vốn dĩ là một cỗ máy vận hành các chiều năng lương của cõi nhân gian. Có chiều xuôi, có chiều ngược, có chiều đối chọn, tinh vi tới mức hỗn loạn. Những kẻ vận hành cỗ máy này, nhân danh lòng thương chúng sinh mà ra tay sắp đặt cuộc chơi. Chúng không muốn thiết lập trật tự, chúng muốn vạn vật đi dần vào hủy diệt để chờ ngày tái lập vũ trụ theo cách chúng muốn. Những kẻ như ta vẫn biết chúng làm loạn, nhưng thân cô thế cô lại chỉ muốn giữ sự trong sạch và kiêu ngạo của bản thân mà không muốn vướng bụi bặm nên cười khẩy một tiếng là thôi. Chỉ những ai trải qua kiếp phong ba, từng một thân thiết lập trật tự, một thân chứng kiến cơ đồ tan hoang mà bất lực mới chẳng thể chịu được cảnh này. Nhìn lại cũng chẳng mấy người. Những kẻ tựa mây trắng vốn đã ít. Những kẻ dám ôm chí phá hủy thiên thư lại càng không có.

Ta nhìn những kẻ đang xoay vòng số mệnh, chẳng qua chỉ là loài tinh chuột tham lam. Viết vài tờ biểu dâng lên thì sao ? Cố định an thiên hạ thì sao ? Những con chuột vẫn nắm quyền khi số phận của chúng được an bài bởi những vị thần mang hình hài của chúng. Thấy ta xông đến, chúng hốt hoảng lùa đàn chuột tới cắn xé. Đàn chuột không chạm tới được chân ta, chỉ bằng luồng xoáy lửa ta đã thiêu trụi chúng.

Một con chuột lít nhít nói :

– Đừng phá ta ! Ta sẽ cho ngươi mệnh thiên tử. Ngươi có thể làm việc ngươi muốn ?

Những hư ảnh về thời vàng son kiếp trước tái hiện trong ý thức của ta. Phải rồi, với quyền lực ấy ta có thể xây dựng nên một thời kỳ thịnh trị.

Một con chuột khác chen vào :

– Diệt kẻ khác trước đi, tha cho ta ! Ta sẽ cho ngươi gặp lại người thương, nối lại những đoạn tình duyên dang dở.
Ôi chao đã bao lâu rồi ta không gặp lại. Cõi tiêu dao cũng vậy mà cõi nhân gian cũng vậy. Những người ta yêu thương không rõ đã lưu lạc chốn nao ? Liệu có phải vòng quay số mệnh ấy đã khiến ta có gặp cũng chẳng thế nhớ ra ? Cố nhân mờ mờ trong sương ảnh, lúc gần mà như không thể với, lúc xa mà tựa hồ có thể nắm lấy bàn tay.

Chúng lít nhít đua tranh cho ta đủ thứ. Ta sững giữa mây mù. Ta đơn độc thế, thoái chí thế, chán chường thế, chẳng phải vì số mệnh không nằm trong tay ta hay sao ? Ta bị sắp đặt ư ? Chỉ là những con chuột lấy tư cách gì cho ta vinh hoa phú quý, lấy cư cách gì cho ta luyến ái ? Chỉ cần một trận nổ lớn, ta cũng có thể tiêu tan, cỗ máy sẽ sụp đổ, lũ chuột sẽ mãi hủy diệt. Đơn giản vậy thôi, tại sao còn có thể bị mê hoặc ?

Ta toan ra tay, bất ngờ có kẻ ngăn lại. Đó là một kẻ cũng giống như ta, một kẻ không cùng bầy với loài chuột. Hắn vừa chặn đòn của ta vừa hét lên :

– Ngươi làm gì vậy ?

– Ta muốn chấm dứt sự ngu xuẩn của số mệnh ! – Ta gọn lỏn đáp.

Hắn chỉ mặt ta nói :

– Ngươi không được ! Ta đang dở dang sự nghiệp, đoạn tình ái của ta đang vào lúc nồng thắm !

Ta phì cười đáp :

– Sự nghiệp nếu thật là của ngươi, nó sẽ không thể bị hủy. Tình ái nếu thật là chân tình sẽ chẳng thể nguôi ngoai. Muốn biết chúng là thật hay giả huyễn, ta phải ra tay mới được !

Ta lại định phóng đòn, hắn nói nhanh :

– Không được ! Ngươi không biết ! Chúng sinh sẽ bị hủy… Ta và ngươi sẽ trở thành bóng mây trắng lang thang không có điểm dừng…

Ta lại ha hả cười:

– Đó là mong muốn của ta…

Hắn bực tức hét lên :

– Ngươi có biết rằng ngay cả việc ngươi làm loạn tại đây chẳng qua cũng đã được ghi trong số mệnh ? Ngươi chẳng phải sợ một ngày đàn chuột sẽ thống trị thiên hạ hay sao ? Ngươi hủy diệt cỗ máy, tất cả sẽ sụp đổ, nhân gian kia sẽ thành cõi chuột. Thân thể của chúng ta sẽ không tồn tại được, lũ chuột sẽ lộng hành.

Ta bàng hoàng. Việc này ta không biết. Hoặc đã biết mà bỏ quên mất. Phải rồi, ta hẳn phải biết. Bởi vì với tài năng của ta, chí khí của ta, sao có thể dễ dàng để thiên hạ loạn lạc đến vậy. Ta ngửa mặt cười ngất. Ha ha, ha ha, ha ha, ha ha, ha ha… giờ ta mới nhớ. Vòng xoay số mệnh ấy chẳng phải do ta thiết kế nên sao ? Hắn, cái kẻ giống ta ấy, chẳng phải là một phần ký ức của ta hay sao ? Biết vậy thì ta có thể làm gì ? Phải rồi, ta đã nhớ rồi…

Những con chuột có thể giữ vòng xoay của số mệnh, ấy là do trần gian lầm lạc, đã quên đi những gì tốt đẹp mà những kẻ như ta tạo dựng nên. Chúng bẻ cong vạn sự theo ý chúng. Ta xuống cõi trần chấp nhận thân mình bé mọn giữa dòng đời, để từng ngày tu sửa lại, chấn chỉnh lại vạn sự theo những gì đáng ra phải thế. Thế nào là quyền lực, thế nào là ái tình ? Không phải theo cách loài chuột hiểu mà cần theo cách ta hiểu. Đó là sứ mệnh thực của ta khi xuống cõi trần. Nếu chúng sinh không tin tưởng điều ta tâm đắc, ta sao có thể vận hành vòng xoay số mệnh theo cách của ta. Nếu thay đổi số mệnh mà dễ như vậy, ta đâu cần phải lao đao bao kiếp đến thế.

Ta thở dài mở mắt. Hơi nồng rượu lênh láng mặt bàn. Một cơn say vô tình đã để hư ảnh của ta nhập làm một với chính ta. Ta vẫn tự hỏi cõi đời bay bổng mây trắng kia là thật hay cõi đời đang say mèm vì chán ngán này mới là thật ? Ta có thực là nuôi chí cưỡng lại số mệnh hay ta đã được sắp đặt để cưỡng lại tất cả.

Tiếng chuột đêm khuya rúc rích. Tiếng dân chạy loạn lao xao. Người giết người giành nhau từng tấc đất. Ừ… tranh giành nhau hết đi ! Giết nhau chết hết đi ! Giết cho đến khi thế gian này còn mình ta. Ha ha, ha ha, ha ha, ha ha, ha ha…

Hà Thủy Nguyên

Anh hùng luận (3): KHÚC TRÁNG CA CỦA TIỀU THIÊN VƯƠNG

Tiếng hô rợp trời, gió thốc ào ào, lá đại kỳ đập vào hư không phần phật! Ai nghe thấy trong gió lộng khúc tráng ca? Ai nghe thấy tiếng vần vũ chuyển dời rì rầm nơi chân trời xa? Ai nghe thấy tiếng vi lau phất phơ múa gậy giữa sương mờ? Các anh em bằng hữu, ai cũng đã về trại của mình. Chỉ còn Tiều Thiên Vương đứng dưới lá cờ “Thế thiên hành đạo” trầm ngâm nghe khúc bi tráng đang

ANH HÙNG LUẬN (2): GIẤC MƠ HOA ĐÀO CỦA LÝ CÔNG UẨN

Thời nào cũng có những anh hùng, kẻ thành người bại, tất cả rồi sẽ đi vào cõi chết, nhưng khí phách thì vẫn còn mãi. Chúng tôi xin gửi tới bạn đọc chùm tản văn luận bàn về các số phận anh hùng, nửa dựa trên lịch sử, nửa do tác giả Hà Thủy Nguyên cảm khái mà viết nên. Đọc các bài Anh hùng luận khác tại đây: https://bookhunterclub.com/tag/anh-hung-luan/ “Tận nơi lầy lội tối tăm, hàng vàn sâu bọ ăn mòn muôn dân trong

ANH HÙNG LUẬN (1): LỜI CUỐI CÙNG CỦA TÔN LANG

Thời chiến loạn đất Đông Ngô, có chàng Tôn Sách. Người xứ này vẫn gọi chàng là Tôn lang. Từ “lang” được người dân Đông Ngô dùng để gọi những chàng trai đẹp. Tôn lang tuổi trẻ theo nghiệp cung kiếm, ôm nặng thù nhà, những mong dựng lại cơ đồ. Giữa buổi loạn lạc, anh tài như sao sáng giữa trời, Tôn lang phất cờ dấy binh, đánh đông dẹp bắc, bách chiến bách thắng không kẻ nào sánh bằng. Khắp chốn nhân tài

Anh hùng luận (6): Ôn Như hầu giữa tuồng ảo hóa

“Cầu thệ thuỷ ngồi trơ cổ độ Quán thu phong đứng rũ tà huy Phong trần đến cả sơn khê Tang thương đến cả hoa kia cỏ này. Tuồng ảo hoá đã bày ra đấy Kiếp phù sinh trông thấy mà đau Trăm năm còn có gì đâu Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì.” (*) Khúc thơ ấy là lời nàng cung nữ oán thán trong cung, nhưng cũng là lời của thi nhân cảm khái trước cuộc đời bể dâu… Ôn Như

Anh hùng luận (5): Mộng trời Nam

Những dòng cuối cùng đã cạn, Nguyên Trừng đề lên tựa sách mấy chữ “Nam Ông mộng lục”. Trong giấc mộng, Nguyên Trừng còn là chàng trai trẻ trung đầy nhiệt huyết nuôi chí làm rường cột của nước nhà. Tỉnh mộng, chỉ còn Nam Ông một thân tội đồ nơi đất Bắc. Ngoài song cửa, mưa đất Bắc lạnh thấu xương lẫn với ảo ảnh cơn mưa Thăng Long nung nấu dựng xây Đại Việt. Cuốn sách nhỏ này, sao có thể phô bày