Home Sáng tác mới Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng

Buồn

Ta mênh mang

Nghêu ngao khúc hát câm

Sau lưng, ô kìa, điêu tàn

 

Ửng làn vàng gió lạc

Có bầy người quá khứ

Lẫn lộn giữa xa hoa

Thành phố điêu tàn

Ánh đèn lộng lẫy

Lầm rầm lời ký ức

Gọi ta ư?

 

Các ngươi nghe chăng

Bụi điêu tàn phủ kín trăng

Thành phố đóng băng

Nơi con tim đã thôi thổn thức

Nơi đôi mắt đã ngưng tìm kiếm

Ta điêu tàn chưa?

Nỗi buồn ta vẫn mênh mang ngoài sóng

 

Những câu thơ kiều diễm đã bay xa

Bên trường kỷ, ta nằm

Điêu tàn lướt qua

Bầy người quá khứ vẫy chào ta

Họ đi ra biển

Ra biển

Biển

 

Bài thơ này – Ta kiệt quệ

Điêu tàn này – Cơn buồn lan

Nắng và trăng đều vàng

Màu thời gian ố nhạt

Khúc hát câm âm lặng

Ta thành quá khứ thôi

 

Hà Thủy Nguyên

Viết trong một buổi sáng buồn ở Đà Nẵng

Trong gương

Sâu trong đáy gương Chạng vạng sáng Hai con mắt chồng lên nhau thành một Những gì vứt bỏ là những gì nhận được Một kẻ khác đã khai sinh Chạm vào và lẫn lộn Đâu mới là thực trong trùng trùng lớp lớp các giấc mơ? Thế giới lập thể Cắt mặt người Nhiều mảnh ghép không thể thành hình Ta chỉ là một đống tử thi lai ghép trong bộ đồ chơi của đấng sáng thế Ta, không bao giờ vừa lòng với

Tôi sẽ tan thành vô cực

Tôi suy tàn Bão giông tan Cơn mơ đêm đã bình an Chỉ ký ức tình yêu bùng cháy Trong nắng hạ Lập lòe nụ cười ma Những vong hồn đã yêu một thời đến chết Nơi góc phố vương mưa Ai như tôi đứng đợi Đợi ai Khoảnh khắc đọng lại Chẳng trôi chảy Đồng hồ đã vỡ Thời gian gãy vụn Sấm động mơ đêm Tôi úa tàn như hoa Ép khô Ký ức Tôi tiêu bản Của tình yêu vĩnh viễn Cơn

Ta lạc vào xa vắng

Ta lạc vào xa vắng Trập trùng thức mây lồng Ai đợi ta cõi sống Nhịp luân hồi vang vang…   Ta lạc vào xa vắng Ai kẻ đóng vai ta Uốn éo một khúc ca Ta có về chăng nhỉ ?   Ta lạc vào xa vắng Kìa là mộng hay đời Nhân thế một kiếp chơi Biết nên đi hay ở ?   Ô kìa cổ mộ ngàn năm vắng Ô kìa cố nhân như bóng mây Ta đợi ta Bụi hồng dương quang lấp

Người mặt lạnh

Có một mùa thơ vào độ úa Tình ca đứt nhịp Dở dang Cơn khóc lóc nuốt sâu Rượu cay cay quặn đau Người mặt lạnh Lạnh nụ cười Lạnh bờ môi Nén mưa tầng mây xám   Người mặt lạnh đi qua phố phường u ám Con phố dài ai ngoảnh bước nhìn ai Lời thông thái rơi tàn như lá Mắt lạnh rồi Khô héo rượu Khô lời yêu Sao rụng giữa linh hồn   Người mặt lạnh trôi trên thiên hà Tinh

ĐÊM PINK FLOYD

Rít một nhịp da diết Tru lời sói cô đơn Lạc bước thành phố lạ Đêm ma đi, ma đi Không mạch máu Cơn khát nhịp trống dồn Ta bóp vụn thế giới Vỡ ra những mảnh tường Ta nghiền kim cương vỡ Cho bay theo cuồng phong Hạt kim cương găm vào mắt Hạt kim cương găm vào tim Loài người thôi bạc nhược Thôi lầy trong bùn tanh Kìa bên kia mặt trăng Bóng đen nào ập tới Ta rọi chiếu hư vô