Home Sáng tác mới Chiêu hồn vong bản

Chiêu hồn vong bản

“Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản”

(Trích “Bài ca man rợ” – Đinh Hùng)

Ta lạc trần gian thân biệt xứ
Trông vời cố quốc dõi thi từ
Vong thân, vong quốc, vong hồn hận
Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng

Ta thuộc về đây ư
Cõi thực?
Nước nhà hư ảo
Kẻ thân xa
Lật tờ thơ nát
Ly hương hát
Một điệu lạc trần: vong bản âm

Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai
Có về đây ngưng đọng dựng thi đài
Cho tinh thần chân mỹ
Cho bản thể hiện hình
Cho tâm tình rung động
Cho nước nhà mờ nhạt
Cho tham vọng tan tành
Cho dậy sóng biển xanh
Nhấn chìm cơ đồ ảo

Hồn hỡi hồn, bờ kia là ảo giác
Bám víu điều chi?
Tiếc nuối những gì?
Lời rao giảng nhuốm mùi trần tục
Đua chen nhau mua đất ở thiên đàng
Và hô hào cho lịch sử sang trang
Mà đã quên linh hồn lạc lối
Chỉ xác thân nông nổi
Lải nhải lời ảo giác trên môi

Ta lạc loài giữa bầy lạc lối
Đi dần vào bóng tối
Chiêu một khúc hồn ca
Thế giới vong tình
Nghe chăng nhỉ?

 

Hà Thủy Nguyên

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Kết thúc

Ta huýt bài ca Ngợi xuân tàn Thôi thì xuân sắc cũng sang trang Có màu trắng muốt mùa nắng nhạt Có héo úa nào Ánh màu mây phương nao Mùi cổ thư phảng phất trần gian Ta giam mình căn phòng trống trải Bên ngoài rời rạc chấn song Mùa xuân chẳng còn ngoài cửa Chỉ hư ảo đầy sân Dấu vết ký ức xa và xa Ta tha hương trong căn phòng quen thuộc Nhớ những ngày chưa qua Phố nhà xỉn màu

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà