Home Sáng tác mới Chiêu hồn vong bản

Chiêu hồn vong bản

“Ôi ngơ ngác một lũ người vong bản”

(Trích “Bài ca man rợ” – Đinh Hùng)

Ta lạc trần gian thân biệt xứ
Trông vời cố quốc dõi thi từ
Vong thân, vong quốc, vong hồn hận
Tiếng lòng chốn cũ vọng niềm riêng

Ta thuộc về đây ư
Cõi thực?
Nước nhà hư ảo
Kẻ thân xa
Lật tờ thơ nát
Ly hương hát
Một điệu lạc trần: vong bản âm

Hồn hỡi hồn, tha hương trần ai
Có về đây ngưng đọng dựng thi đài
Cho tinh thần chân mỹ
Cho bản thể hiện hình
Cho tâm tình rung động
Cho nước nhà mờ nhạt
Cho tham vọng tan tành
Cho dậy sóng biển xanh
Nhấn chìm cơ đồ ảo

Hồn hỡi hồn, bờ kia là ảo giác
Bám víu điều chi?
Tiếc nuối những gì?
Lời rao giảng nhuốm mùi trần tục
Đua chen nhau mua đất ở thiên đàng
Và hô hào cho lịch sử sang trang
Mà đã quên linh hồn lạc lối
Chỉ xác thân nông nổi
Lải nhải lời ảo giác trên môi

Ta lạc loài giữa bầy lạc lối
Đi dần vào bóng tối
Chiêu một khúc hồn ca
Thế giới vong tình
Nghe chăng nhỉ?

 

Hà Thủy Nguyên

Tôi đã đi qua giấc mơ

Tôi rã rời giông gió tàn chưa? Ly rượu hơi đã bay xa Chỉ đắng mùi dâu bể Những người xưa hứng giọt mưa này Thấy long lanh ký ức Khoảnh khắc mờ hơi hóa hư không Quanh tôi Nói nói Cười cười Khóc khóc Chơi vơi Tôi chỉ thoáng trôi qua đời Hay đời đã trôi qua tôi Một trái tim khép cửa Một vầng trăng lệ huyết ngân Cũng chìm trong khuất bóng Một vầng dương huy hoàng Cũng một mình tỏa rạng

Say Rumi…

Tôi say một nỗi buồn trong giọt rượu Rumi hát bên tai Điệu xoay xoay Ly rượu rỗng không Vỡ Cố đô Đổ nát Thời đại vàng ngả nghiêng tiếng hát Khúc sáo thưa thoang thoảng trời chiều Con sư tử gầm rống chân trời đại mạc Kinh động ai đâu Gục đầu bên bãi cát Cửa cố đô đã rụng cánh rồi Tôi đi qua đại lộ chẳng bao giờ tắt nắng Chẳng giọt mưa nào đọng vũng chân tâm Những hoan lạc dục

Thà…

Chuông chùa gieo mùa rơi rơi Ta cười thiên hạ tàn rồi Bước vào mùa đau đớn Đọng môi Trăng ngất ngưởng mỉm môi Say say say một cuộc bồi hồi Lạc vào khung trời quá vãng Những tình nhân đợi chết trên đồi Tay cố gẩy một cung đàn cũ Chẳng thành nổi mùa thu Hoa bước vào cuộc thanh tu Chẳng gieo mầm tình điên loạn Đây là một cơn mơ dài Chẳng dệt hình thực tại Mắt nhìn ánh vẻ bi ai

Ta mặc

Ta mặc áo trần gian Sông đời trầm chậm chảy Bóng gì in đáy nước Hồn ta hay áo ta? Ta mặc đời trầm luân Giương cung vào thăm thẳm Sao trời rụng dưới sân Lẫn bụi đời quái lạ Tạ mặc đồng phục hận Tắm hồn giữa máu tươi Vọng ký ức xa xôi Ta tìm ta trinh khiết Ta mặc ta mỏi mệt Ta mặc ta chán chường Ta chìm giữa khói sương Cất khúc sầu ai nhớ Ta cởi áo trần gian

Buông

Ta buông một vần thơ nhè nhẹ Mây ngàn rung động nỗi yêu thương Phất phơ cây lá Nhòa hoa cỏ Đô thành vào mơ Chớp mắt Ta buông một cơn mơ Qúa khứ vẩn vơ chẳng còn chẳng mất Mờ mờ Cố nhân mưa Mây buông điểm sắc tơ vương vấn Điểm nhẹ chấm hôn mắt ai Yêu thương hiển lộ Níu chút nhớ hờ Ồ mưa trót dài Vì ai… Điệu khúc vẳng lặng Chiều buông vu vơ Lỡ một nhịp thơ Mà