Home Sáng tác mới Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn
Mùi thế gian tàn bay
Tôi nồng mùi tôi thành lời
Đứt
Gãy
Nhạt nhẽo vê lờ

Mùi tôi
Mùi thế gian đớn đau tích mủ
Tôi đều nhận lấy riêng mình
Tôi đã quá quen với nỗi đau
Êm dịu xa đâu?
Tôi nhận quá nhiều nỗi đau
Và nào biết
Đâu là nỗi đau của chính mình?

Mùi tôi
Mùi đêm
Mùi tinh sạch thần tiên
Những tên điên vô xác thịt
Khát thèm tục lụy chẳng nên hồn
Tục lụy nồng hơi cám dỗ
Ơi thần tiên
Hỡi tên điên
Đọa
Trong hớp rượu này

Tôi chẳng thấy mùi tôi
Trong một đêm ma thuật
Ma thuật ánh trăng
Ma thuật gió về
Nghi lễ của những tên hề
Khặc khặc cười tí sặc
Sặc nước non
Sặc thế sự
Sặc thay thời đổi đại
Sặc điên điên dại dại
Này hề, có thấy tôi cười không?

Tôi nào phải mùi tôi
Còn các người như bầy chó đánh hơi
Cứ lần theo dấu vết
Các người buồn cười không?
Tôi đang buồn cười
Mà cười là gì nhỉ?
Vẫn nhạt như đêm

Rượu suông
Cà phê suông
Thơ tôi suông
Đây là bài thơ không tâm trạng
Chẳng điệu vần
Còn mặt tôi thì ngẫn
Với trò hề thế nhân.

 

Hà Thủy Nguyên

Sau một ngày nói quá nhiều trên facebook

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Vỡ tim

Thò tay Tôi móc trái tim mình khỏi muôn muôn mảnh vỡ Gương soi Búa này búa ai đập gương rồi Mảnh mảnh tim rơi rớt văng đời Cơn đau tự bao giờ đã vắng Và vầng trăng thì lơ lửng chẳng bầu trời Dâng muôn mảnh tim này cho ai đây Chẳng qua là những lời vô nghĩa Cơn mưa đá đập vỡ tim đời Mà đời cũng vắng lặng tim Khuôn mặt tôi trong gương, mờ gương, mờ gương, mờ gương Mờ ơ

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút Không điểm dừng Không chút nhớ trần gian Ô kìa ngút ngàn Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ! Tôi lưu vong đại hải Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai Cơn mơ dài xoắn xuýt Luân hồi nào có sao Giải thoát cũng về đâu Tôi lưu vong con phố này Những đám mây không còn trắng Những bóng người vắng lặng Linh hồn đã bặt tăm "Vong thân, vong thế, dĩ đô vong"(*) Tôi lưu

Thèm

Thèm áng trà sương mưaThèm mơ trưa hư huyễnThèm giọt huyền trầm tịchAi vương kìa vương ai Gối đầu vọng mây xaTa mấy kiếp không nhàThèm cố hương mờ mịtVén mây mù nhớ mong Giăng giăng bụi mưa nồngTrang cổ thư hoen ướtCố sự đà lướt bóngĐà vỡ mảnh gương trong Ta thèm vệt bi aiTrên gò má lăn dàiKết vần thơ uể oảiThả linh hồn vào mây Thèm chút ta tịch mịchNáu mình giữa thị phiThèm chút mình vô lýKhóc cười khúc tình si

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt