Home Sáng tác mới Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn
Mùi thế gian tàn bay
Tôi nồng mùi tôi thành lời
Đứt
Gãy
Nhạt nhẽo vê lờ

Mùi tôi
Mùi thế gian đớn đau tích mủ
Tôi đều nhận lấy riêng mình
Tôi đã quá quen với nỗi đau
Êm dịu xa đâu?
Tôi nhận quá nhiều nỗi đau
Và nào biết
Đâu là nỗi đau của chính mình?

Mùi tôi
Mùi đêm
Mùi tinh sạch thần tiên
Những tên điên vô xác thịt
Khát thèm tục lụy chẳng nên hồn
Tục lụy nồng hơi cám dỗ
Ơi thần tiên
Hỡi tên điên
Đọa
Trong hớp rượu này

Tôi chẳng thấy mùi tôi
Trong một đêm ma thuật
Ma thuật ánh trăng
Ma thuật gió về
Nghi lễ của những tên hề
Khặc khặc cười tí sặc
Sặc nước non
Sặc thế sự
Sặc thay thời đổi đại
Sặc điên điên dại dại
Này hề, có thấy tôi cười không?

Tôi nào phải mùi tôi
Còn các người như bầy chó đánh hơi
Cứ lần theo dấu vết
Các người buồn cười không?
Tôi đang buồn cười
Mà cười là gì nhỉ?
Vẫn nhạt như đêm

Rượu suông
Cà phê suông
Thơ tôi suông
Đây là bài thơ không tâm trạng
Chẳng điệu vần
Còn mặt tôi thì ngẫn
Với trò hề thế nhân.

 

Hà Thủy Nguyên

Sau một ngày nói quá nhiều trên facebook

Quanh co mưa

Gió hầy hây hẩy lộng đại phongBạt ngàn nước động ướt trời đôngGào loạn giang sơn thần kinh độngTrượt tay chén vỡVụnToang thời Giáng phàm một cuộc ngàn năm mộngRượu loãng tu hoài chẳng được sayDặm mưa hài cũ đâu hằn dấuGót mòn thân mỏi bóng lãng nhânCơn mộng chập chờn tia chớp giậtNẩy giọt rơi tànCuộc hơn thuaMà men rượu cũng chuaMùi thời gian phai lạt Ta cứ thếTròn ngày quaBốn bể chẳng là nhàTha nhân ai mà chẳngĐể lại bóng lưngĐổ dài dặm

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Còn lại gì?

Mọi ngọn lửa đều phải cháy Viên đạn bắn ra Và rơi xuống đất Còn lại gì sau tiếng nổ   Một tiếng thét vang Tiếng vọng chấn động tinh thần Còn lại gì giữa thinh không   Có rồi mất, sống rồi chết Những cái lồng thay thế cho những  cái lồng Khoảng không nơi ta bay nhảy Bất kể ngày mai Tự do ở đó   Khoảng không Nơi tiếng thét không có giới hạn Nơi viên đạn không bao giờ trúng đích