Home Sáng tác mới Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn
Mùi thế gian tàn bay
Tôi nồng mùi tôi thành lời
Đứt
Gãy
Nhạt nhẽo vê lờ

Mùi tôi
Mùi thế gian đớn đau tích mủ
Tôi đều nhận lấy riêng mình
Tôi đã quá quen với nỗi đau
Êm dịu xa đâu?
Tôi nhận quá nhiều nỗi đau
Và nào biết
Đâu là nỗi đau của chính mình?

Mùi tôi
Mùi đêm
Mùi tinh sạch thần tiên
Những tên điên vô xác thịt
Khát thèm tục lụy chẳng nên hồn
Tục lụy nồng hơi cám dỗ
Ơi thần tiên
Hỡi tên điên
Đọa
Trong hớp rượu này

Tôi chẳng thấy mùi tôi
Trong một đêm ma thuật
Ma thuật ánh trăng
Ma thuật gió về
Nghi lễ của những tên hề
Khặc khặc cười tí sặc
Sặc nước non
Sặc thế sự
Sặc thay thời đổi đại
Sặc điên điên dại dại
Này hề, có thấy tôi cười không?

Tôi nào phải mùi tôi
Còn các người như bầy chó đánh hơi
Cứ lần theo dấu vết
Các người buồn cười không?
Tôi đang buồn cười
Mà cười là gì nhỉ?
Vẫn nhạt như đêm

Rượu suông
Cà phê suông
Thơ tôi suông
Đây là bài thơ không tâm trạng
Chẳng điệu vần
Còn mặt tôi thì ngẫn
Với trò hề thế nhân.

 

Hà Thủy Nguyên

Sau một ngày nói quá nhiều trên facebook

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Xõa

Bước nhẹ vào đêm nhạc loang loang rớt ánh vàng trăng sao biền biệtTa vuốt một cung đàn lặng phím chùng tơ tưởng cõi thần linhBa ngàn thế giới giáng trầnLinh lung thơ lóe lòng phàm Giọt đêm, giọt đêm,Vào mắt ai layBóng gió vờn cố đô ám niên vạn kỷ Ta lần lữa một cung đàn cũTóc huyền linh buông xõa bởi đâuMắt ơ hờ bất động bởi đâuTa lại bước vào ta sâu thăm thẳm tháng năm Ta bới nếp nhăn ký ứcChẳng

Thèm ngủ và mơ mộng

Trà chớm nhạtTa thèm cơn ngủ cũẢo mộng vừa qua chẳng đọng lại cõi tâmBày biện ruột gan góc chợ nghèo chật hẹpThèm mây ngàn xao động chốn sơn lâm Hồn ta nay đã cũ rồiNhững tâm tư già nua mệt mỏiNhững hơi trà vô vọng chẳng kéo nổi thời gian Hôm nay ta lại buồn trànThế gian tròng trành câu thơ nghiêng ngảÁnh mùa thu hắt giấc mộng chẳng thành cơn Hôm nay ta cứ dỗi hờnLắng tai nghe tiếng đời đi trước ngõKéo

Nằm dài…

Mệt nhoài thân ta trên đá Như dòng nước chảy mòn thời gian Phơ phất bóng ai cười nói Điều vô thanh Hát vô âm Nơi trái tim ta vô hình Ta đã chết triệu lần theo dông sông tuôn và tuôn từ khởi nguồn về biển cả Li ti giọt hồn ta vương trên lá Long lanh long lanh như nước mắt mây trời Ta ngân và ngân cho tri kỷ ngoài nhân thế Điệu phiêu diêu Hồn phiếu diễu Chỉ một vọng hữu

Bụi

Hoa khô phai vơi thơ Trời mây bụi phủ mịt mờ Kinh thành bạc khói bơ vơ Một kẻ thờ ơ vất vưởng đếm ngày buông và buông và buông lơi lơi vạt áo Vương mảnh hồn mép đồng hoẻn chênh vênh Trao tay bán buôn Nào ai mua nỗi buồn Nào ai mua cơn vui Chỉ cặn thừa bã vụn Nhành hoa khô cũng gục hết đợi chờ Bụi kinh thành mặn Hỗn Khói lòng ai xám Loãng Tình người ai bạc Lạnh Nhạt