Kiệt

Cạn kiệt đêm

Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu

Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông

Tôi – dòng sông chẳng đổ về đâu

Nghe thời gian ngưng đọng

 

Rượu kiệt rồi

Vài giọt đọng bờ môi

Người tình yêu dấu ơi

Nếu kiệt một đời yêu

Rồi thế giới vẫn tơi bời

Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới

Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu

 

Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn điên

Đói khát mùi tuổi trẻ

Ghim cái chết trên cột cao

Chẳng bao giờ với tới

Ôi thanh xuân ngắn ngủi, tuổi già triền miên

Như thời gian chẳng tận

 

Tôi đã kiệt một tứ thơ xưa

Khi đánh rơi nỗi buồn vào bài thơ cũ

Tôi đi tìm ngoài kia vô vọng

Chỉ cõi lòng trống rỗng

Chẳng nhớ nổi mình.

 

Đêm qua đi tôi chưa thôi cùng kiệt

Tôi lại đánh rơi tôi nơi bài thơ này

Và bỏ đi

Thêm vào đêm một phần trống rỗng

Tôi – dòng sông xuyên đêm trên bầu trời vĩnh cửu

Đã bỏ quên tuổi già bên bờ thực ảo

Trong một kiếp mơ hồ

Chỉ tôi bất tử nơi thơ.

 

Hà Thủy Nguyên

Thuyền âm nhạc nay đâu…

Ta là ta rơi khi mưaĐêm luồn đêm buồn ai xưaHẻo tứ thơ lăn thảm bụiƯớt hơi chợt lạnh mấy ai về Bóng người xưaMột người xưaLại một người xưaBước chân không tiếngLời không lờiLướt qua nhau gió rụng cành mây rung rinh đọng Thuyền âm nhạc xác xơ mùa lạc lốiUốn mình nay đà chật hẹp phàm thânTỉa đôi cánhBóng lông thẫm máuLạc phố phường trận gió bụi đòi cơn Đêm mưa suôngChẳng nghe tiếng oán hờnVọng ngàn năm sâu thẳmVực đã bịt và

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Tôi yêu cái chết

Tôi đến bên mùa xuân Nơi những cánh cửa mở tung chờ khép Những khát thèm cuộn cháy Kìa hoa Kìa hoa rực cháy Lửa tinh túy và tuyệt diệu Xuân tàn như định mệnh Cái chết tinh túy và tuyệt diệu Nơi tôi   Ép mùa xuân trong trang sách nhỏ Để mà chi? Ép tuổi trẻ câu thơ nhàn rỗi Để mà chi? Lửa thời gian đều rụi cả Chỉ mỉm cười Cười cũng để mà chi?   Có bông hoa đợi chết

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục