Khi cơn mưa đã dứt và những dòng suy tư triền miên cũng cạn nguồn, tôi bỗng giật mình nghĩ: Tại sao mình lại yêu thích trời mưa đến vậy. Mỗi lần nghe tiếng mưa rơi, một cái gì đó trong tội lại cựa quậy, thổn thức, khát khao và nó nhanh chóng chiếm lĩnh tôi.
Nó không đơn thuần chỉ là ham muốn và đam mê, nó mang dáng điệu của một nỗi buồn xa vắng. Đã nhiều lần tôi tìm xem mình đang nhớ gì? Một người nào đó không ở bên tôi, một kỷ niệm nào đó chỉ tồn tại trong ký ức… hay là một hồi tưởng về một cõi miên viễn mà người ta vẫn gọi là “sầu vạn cổ”… Nhưng tất cả hình như đều không phải. Bởi khi nghĩ đến những điều ấy, trái tim tôi vẫn đập một cách đều đều tựa chiếc đồng hồ nhích kim giây từng nhịp vô cảm.
Nhưng tiếng mưa thì đứt nối, lúc ào ào như tuôn xả, lúc lưa thưa mơn man trong cõi nhân gian. Vậy thì chắc rằng tôi đang nhớ một điều gì sinh động, đẹp đẽ, lung linh và huyền diệu hơn vậy chứ.
Và tôi bắt đầu nhớ đến những ngày nắng đẹp, tôi hớn hở mở toang cánh cửa, bước chân ra ngoài quay cuồng theo cuộc sống. Tôi cần mọi sự ngu xuẩn và điên rồ của thế giới này như một thứ men say nông cạn. Nhưng tôi cũng cần cả sự nông cạn để củng cố chắc chắn niềm tin rằng tôi hoàn toàn có thể tồn tại ở đây chứ không phải ở một nơi xa xăm nào khác. Những ngày đó nếu tôi giam mình trong không gian riêng, tôi sẽ bị lôi kéo vào sự sâu sắc và nó hành hạ, dằn vặt tôi ghê lắm. May sao, sự ồn ào của nắng đã cứu tôi và tôi bỏ chạy thật xa. Tôi lạnh lùng, tàn nhẫn bỏ mặc phần sâu thẳm nhất của mình trong nỗi cô đơn, buồn vắng.
Thế rồi mỗi khi trời mưa, cái “tôi” sâu thẳm ấy trỗi dậy mạnh mẽ. Nó được tiếp thêm sức mạnh bởi thanh âm giao hòa của đất trời bởi nó chỉ rung cảm bởi những gì có giai điệu đẹp đẽ. Hóa ra tôi đang nhớ “tôi”, và chỉ khi “tôi” xuất hiện tôi mới có được cái cảm giác say sưa trong trầm lắng, trong sự giao cảm với vạn vật và chỉ cần một giọt nước rơi cũng khiến trái tim lay động.
Nhưng tại sao tôi lại chạy trốn “tôi” nhỉ? Vì khi cái “tôi” hiện diện, nó lôi tuột tôi ra khỏi nơi mình đứng và khiến tôi nhận ra mình chẳng thuộc về đâu. Trong khi con người, nhảm nhí thay, vẫn cần mình thuộc về một nơi nào đấy. Còn “tôi”, có lẽ mãi mãi đến ngày cuối cùng của vũ trụ này, vẫn cứ là một kẻ trôi trôi dạt trong vô định… Và thật chẳng dễ dàng gì để chấp nhận rằng định mệnh đã sắp xếp để Tôi mãi mãi là một kẻ vô gia cư lạc lõng.
Hà Thủy Nguyên