DỌN MƠ

Giấc mơ nào đã qua

Giấc mơ nào chưa đến

Hoa rụng chiều tịch liêu

Chuông rơi chùa gió đổ

 

Mơ bình yên đời trôi

Mơ vinh quang nắng rọi

Thét gào hồn quỷ dậy

Xô chiều tàn liêu xiêu

 

Mơ – Ảo cảnh cõi kia

Thực – Ảo cảnh đời ta

Bóng quỷ mờ bóng gió

Chiều đang qua! Thời gian

 

Hoa rã màu hư ảo

Âm vang tan tan dần

Mơ lắng trong chiều muộn

Qủy nhòa nơi cõi Không

 

Dọn một đời mơ

Dọn chiều ảo cảnh

Dọn âm thanh động

Dọn xác hoa đau

 

Hà Thủy Nguyên

Khúc ca nàng Persephone

*Persephone trong thần thoại Hy Lạp là con gái của nữ thần Demeter và là vợ của thần âm phủ  Hades. Nàng có một nửa thời gian trong một năm ở âm phủ, một nửa thời gian ở trên mặt đất. Người ta nói, khi nàng xuất hiện, đó là lúc mùa xuân đến. Nhưng với tôi, những ngày mùa xuân là những ngày u buồn của nàng, bởi nàng đã bị hiến sinh cho niềm vui của thế gian. Niềm vui của nàng chỉ

Pháp thoại đêm

Sau một tuần lặn lội trong kinh điển Phật giáo, tôi đã quay về với thơ! A nan đa hỏi Ca Diếp: “Thế giới này là gì ngoài giả huyễn? Chỉ vệt mờ nơi chân trời xa Ta đang đeo đuổi điều gì? Lời Đức Phật đã phôi pha Như ráng chiều vụt tắt” “Bóng tối này chẳng tuyệt diệu sao? Nơi chẳng ai thấy ta ngoài chính bản thân ta Lời Đức Phật đã bay xa Nụ cười của ta cũng bay xa Chỉ

TỈNH MƠ

Ta mơ lạc đến trăng lòa Cố nhân đã xa và xa Ta cô độc quá, hai tay trắng Run lạnh trời khuya khúc thiên nga   Điệu thơ ngày cũ, ai ngâm ngợi Ai vuốt tóc ta, đêm rụng đêm Trăng ơi lạnh quá, trăng trăng trắng Lặng lặng hồn thăng, ta chơi vơi Nhìn xuống cõi đời Cố nhân vắng bặt Đây từng lệ rơi Đọng Đọng Thành lời… Người ơi… Khúc thiên nga lả lơi Màn khép rồi…   Khuya tịch mịch

Vô thực

Len tơ trời Gió nổi Và tôi cười Trăng rơi Bên hồ Ngắt chùm hoa vào hạ Rã cánh chuồn Mây tuôn Nơi thơ Động cánh chuồn Vuột mất Tứ thơ tàn nắng Cảnh sắc này vô thực Ngày rỗng trôi qua Tôi rỗng trôi qua Tế bào trống không ký ức Cũng trôi qua Định danh này vô thực Hè lọt nắng cơ mê Tôi đợi tôi qua đời Trong cõi trời vô thực Ô kìa trăng trăng trăng Chẳng gì ngoài cõi thức

Kết thúc

Ta huýt bài ca Ngợi xuân tàn Thôi thì xuân sắc cũng sang trang Có màu trắng muốt mùa nắng nhạt Có héo úa nào Ánh màu mây phương nao Mùi cổ thư phảng phất trần gian Ta giam mình căn phòng trống trải Bên ngoài rời rạc chấn song Mùa xuân chẳng còn ngoài cửa Chỉ hư ảo đầy sân Dấu vết ký ức xa và xa Ta tha hương trong căn phòng quen thuộc Nhớ những ngày chưa qua Phố nhà xỉn màu