Home Sáng tác mới Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Rào rào gió

Phố ma thất thểu bóng người

Bóng tôi

tôi hành khất

kết thân đời

xin xỏ giọt chân tâm

 

Nơi gió rụng vàng sương

Hà Nội

Cổ thành tôi giam tôi

Tôi mơ trong mơ

trong mơ

lại trong mơ

Ngút ngàn thơ

mộng ngàn năm mộng

 

Hà Nội trong ai

Bóng mờ thế giới

Hành khất tôi

Hành khất thơ

Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm

Cổ thành chôn vùi ba tấc

Đất gió nổi

Gào tôi

Vàng sương gió héo

 

Nhưng

Tôi đã chìm sâu

Sâu trong lòng tôi

Mùa đông

Chìm sâu nỗi buồn

Gào cơn cô độc

Mặc bóng tôi hành khất thị thành hành khất

giữa cơn mơ

chỉ thơ lải nhải

 

Hà Nội. Mùa thơ

Mộng tràn phố gió

Chân tâm hư vô

Tôi gom bóng tôi

vần thơ lạc điệu

giữa mơ

 

Hà Thủy Nguyên

 

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự Vương Vắt ngang sáu cõi Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang Mảng màu vá víu thời gian Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn Ướt Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự Mưa không phập phồng bong bóng phù thế Gót chân ai Không tiếng Dắt những đoàn oán than Hôm nay ngày vẫn chưa tàn Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến trần gian man mác giọt trời

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên

Bóng mơ

Trầm miên mưa phủ rũ mây Bước ma đi vết phủ đầy Đìu hiu gió U u Ngón dài luồn vai ai Tóc lả lơi hàng quán Màn kính mờ Sương mơ Thân này đã nhạt rượu chưa Mà mưa vương đầy hồn úa Thần này đã tỉnh mơ chưa Mà mây giăng khắp thơ rồi Bước mùa trôi vội vã Thanh xuân vuột tay rơi Sợi buồn một vệt phác Trong bóng tóc ai soi Hà Thủy Nguyên Tỉnh giấc mà như chưa tỉnh