Home Sáng tác mới Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Rào rào gió

Phố ma thất thểu bóng người

Bóng tôi

tôi hành khất

kết thân đời

xin xỏ giọt chân tâm

 

Nơi gió rụng vàng sương

Hà Nội

Cổ thành tôi giam tôi

Tôi mơ trong mơ

trong mơ

lại trong mơ

Ngút ngàn thơ

mộng ngàn năm mộng

 

Hà Nội trong ai

Bóng mờ thế giới

Hành khất tôi

Hành khất thơ

Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm

Cổ thành chôn vùi ba tấc

Đất gió nổi

Gào tôi

Vàng sương gió héo

 

Nhưng

Tôi đã chìm sâu

Sâu trong lòng tôi

Mùa đông

Chìm sâu nỗi buồn

Gào cơn cô độc

Mặc bóng tôi hành khất thị thành hành khất

giữa cơn mơ

chỉ thơ lải nhải

 

Hà Nội. Mùa thơ

Mộng tràn phố gió

Chân tâm hư vô

Tôi gom bóng tôi

vần thơ lạc điệu

giữa mơ

 

Hà Thủy Nguyên

 

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự Vương Vắt ngang sáu cõi Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang Mảng màu vá víu thời gian Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn Ướt Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự Mưa không phập phồng bong bóng phù thế Gót chân ai Không tiếng Dắt những đoàn oán than Hôm nay ngày vẫn chưa tàn Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến trần gian man mác giọt trời

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Thu vô hình

Vô hình – Gió Lay ta đổ lá Lay ta rụng mưa Lay ta say xiêu thành mất nước   Vô hình – Thơ Ám người chiều tàn Ám người đêm lan Ám người mơ tan danh vỡ nghiệp   Xoáy cung đàn mưa rụng rụng Nhịp nhịp phách mây rơi Hư không âm âm Loạn lặng Bi ngưng Cung đàn vô thanh Người đi vô lộ   Vạn trạng vô thường Say vô hình thu Say vô hình thơ Ta uống rượu không đáy

Sợi Yêu

Xao… Một cơn gió Huyết dụ mấy lời yêu Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ Bóng tình vơ vất Rụng Bên mồ Xao Làn tóc lạnh Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối Ai vuốt sũng chuông chùa tụng Tro tàn bay nét phác nhạt lời này Kinh chiêu hồn lặng Ai rõ bước ra mà Thời không tha hương lạc bước dặm trường Hoa