Home Dịch thuật Dịch thơ Hữu Sở Tư – Lý Hạ

Hữu Sở Tư – Lý Hạ

Năm cũ bên đường hát biệt ly
Hôm nay đất Thục người vẫn đi
Tháng hai bên rèm hoa đùa gió
Trước thềm ngàn dặm trúc lâm li
Tiếng đàn như lòng thiếp
Đứt nối hết đêm này
Nhớ chàng ngựa trắng mang cung gỗ
Nơi đâu mà chẳng gió xuân bay?
Lòng chàng há nặng như đá tảng
Thân thiếp nào mãi vẻ hồng hoa.
Trời biếc sông xa ngang đêm tàn
Sóng bạc đầu cuộn chẳng cầu sang.
Gió Tây chưa thổi sầu đưa nhịp
Dệt lụa mày chau mấy năm ròng.
Giang sơn xa cách hoài chẳng dứt
Lệ nhòa nhập nhoạng ánh đèn chong.
Quạnh quẽ khóa mình sâu phòng vắng
Cây quế mấy độ nở tàn hoa.
Lùm cây quạ quạ ban mai đến
Gió động bờ ao tiếng ngọc lùa.
Vầng dương rầu rĩ không thành mộng
Há đến cầu nam hỏi tiên ông.

Hà Thủy Nguyên dịch

Bản Hán Việt:

Khứ niên mạch thượng ca ly khúc
Kim nhật quân thư viễn du Thục
Liêm ngoại hoa khai nhị nguyệt phong
Đài tiền lệ trích thiên hành trúc
Cầm tâm dữ thiếp trường
Thử dạ đoạn hoàn tục
Tưởng quân bạch mã huyền điêu cung
Thế gian hà xứ vô xuân phong ?
Quân tâm vị khẳng trấn như thạch
Thiếp nhan bất cửu như hoa hồng
Dạ tàn cao bích hoành trường hà
Hà thượng vô lương không bạch ba
Tây phong vị khởi bi long thoa
Niên niên chức tố toàn song nga
Giang sơn thiều đệ vô hưu tuyệt
Lệ nhãn khán đăng sạ minh diệt
Tự tòng cô quán thâm tỏa song
Quế hoa kỷ độ viên hoàn khuyết
Nha nha hướng hiểu minh sâm mộc
Phong quá trì đường hưởng tùng ngọc
Bạch nhật tiêu điều mộng bất thành
Kiều nam cánh vấn tiên nhân bốc.

Lậu thất minh – Lưu Vũ Tích

Núi nào bởi cao, tiên ở thành danh Nước nào tại sâu, rồng ngụ mà linh Gian nhà quê mùa, đức vang tiếng lành Biếc thềm vệt rêu phủ, rèm thưa cỏ chìm xanh Bậc túc nho cười nói, phường tục tử bặt thanh Khẽ gảy cây đàn mộc, tụng Kim cang Chẳng đàn sáo để bận tai, không án thư mà nhọc mình Nam Dương có lều cỏ, Tây Thục có nguyên đình (*) Khổng Tử hỏi: “Có chi mà quê mùa?” Hà Thủy

Lạc hoa – Lý Thương Ẩn

Lầu cao khách xa rồi Góc vườn hoa tả tơi Lưa thưa đường uốn khúc Tiễn bóng chiều xa xôi Thương tâm nào nỡ quét Trông cảnh lại ngóng người Nỗi lòng ngày xuân cạn Đẫm lệ áo này thôi Hà Thủy Nguyên dịch Bản Hán Việt: Cao các khách cánh khứ, Tiểu viên hoa loạn phi. Sâm si liên khúc mạch, Điều đệ tống tà huy. Trường đoạn vị nhẫn tảo, Nhãn xuyên nhưng dục quy. Phương tâm hướng xuân tận, Sở đắc thị

Tương tiến tửu – Lý Bạch

"Thương tiến tửu" là bài thơ nổi tiếng nhất của Lý Bạch, đại diện cho tinh thần say và tư tưởng nhân sinh của ông. Bài thơ này đã đi theo những năm tháng thanh xuân nông nổi nhất của đời tôi, và cứ thỉnh thoảng những câu thơ vẫn vọng trong tâm trí ngăn tôi khỏi những cuồng vọng. Năm 2018, tôi đã dịch bài thơ này, và hôm nay, một ngày xuân 2024, tôi ngồi chuốt lại câu từ và gieo vần, để

Đăng Cao – Đỗ Phủ

"Đăng Cao" là một tuyệt tác của Đỗ Phủ, bài thơ chạm đến sâu thẳm trong tinh thần độc giả đến nỗi có rất nhiều bản dịch hay. Nhưng rồi thì tôi vẫn dịch một bài "Đăng Cao" cho chính mình, bởi đó là cảm ngộ của mình. Gió thốc trời cao vượn hú sầu Bến trong cát trắng chim liệng mau Hiu hắt lá rụng hoài không ngớt Cuồn cuộn sông trôi mãi về đâu Thu rầu vạn dặm nơi đất khách Thân tàn

Xuân nhật túy khởi ngôn chí – Lý Bạch

Xuân, người ta phải vui, vì mùa xuân kỳ thực rất buồn, bởi xuân là khoảng thời gian con người liên tục đối diện với hư vô và suy vong. Thu là đối diện với úa tàn, đông là sự đìu hinh cô quạnh, nhưng xuân là lúc những cái cũ đã thực sự kết thúc và cái mới đến trong một cảm thức mơ hồ về lụi tàn sắp sửa. Mở lại những trang thơ Lý Bạch mà tôi đã dịch cách đây mấy