Kiệt

Cạn kiệt đêm

Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu

Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông

Tôi – dòng sông chẳng đổ về đâu

Nghe thời gian ngưng đọng

 

Rượu kiệt rồi

Vài giọt đọng bờ môi

Người tình yêu dấu ơi

Nếu kiệt một đời yêu

Rồi thế giới vẫn tơi bời

Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới

Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu

 

Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn điên

Đói khát mùi tuổi trẻ

Ghim cái chết trên cột cao

Chẳng bao giờ với tới

Ôi thanh xuân ngắn ngủi, tuổi già triền miên

Như thời gian chẳng tận

 

Tôi đã kiệt một tứ thơ xưa

Khi đánh rơi nỗi buồn vào bài thơ cũ

Tôi đi tìm ngoài kia vô vọng

Chỉ cõi lòng trống rỗng

Chẳng nhớ nổi mình.

 

Đêm qua đi tôi chưa thôi cùng kiệt

Tôi lại đánh rơi tôi nơi bài thơ này

Và bỏ đi

Thêm vào đêm một phần trống rỗng

Tôi – dòng sông xuyên đêm trên bầu trời vĩnh cửu

Đã bỏ quên tuổi già bên bờ thực ảo

Trong một kiếp mơ hồ

Chỉ tôi bất tử nơi thơ.

 

Hà Thủy Nguyên

Buồn, tạt ngang thế giới

Buồn, tạt ngang thế giới Mảnh vụn hồn, Bầy người rắc trên sông Lập lòe hi vọng trôi tắt lịm Nguyện cầu chi Huyên náo tham lam   Buồn, tạt ngang thế giới Ai ru con cũng như ai ru con Bé thơ 1, bé thơ 2, bé thơ nào đó Lăn tương lai Rơi hố thẳm mồ sâu Chỉ để lại lời ru Cho đứa trẻ mai sau   Buồn, tạt ngang thế giới Nỗi đau ép kiệt : Tinh chất lý tưởng -

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian Khắp thân trắng rợn màu ký ức Ô, ta lạc nơi nao Miền xa quá khứ nào   Mưa rơi rơi một màu thanh nhã Ta đếm sầu dưới mái hiên xa Mặc gối ai quỳ mỏi Lời thánh nhân quốc quốc gia gia Người cùng ta chẳng đoái hoài Hứng giọt trời Ướp hương lơi Có những chiều không thế tục   Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi Ai đang khóc Giọt lệ hình người Lăn bờ vực Hỏa ngục Hay héo khô Sa mạc nơi tận cùng thế giới Khóc cánh thiên thần rơi rụng Khóc anh hùng như bụi tàn Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai Nhịp nhịp thời gian đi lại đến   Có con người trong tôi luôn khóc Giữa hân hoan Giữa trò đùa quái đản Kẻ lữ hành lang thang Tạt ngang vũ trụ   Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man Như

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa