Cạn kiệt đêm
Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu
Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông
Tôi – dòng sông chẳng đổ về đâu
Nghe thời gian ngưng đọng
Rượu kiệt rồi
Vài giọt đọng bờ môi
Người tình yêu dấu ơi
Nếu kiệt một đời yêu
Rồi thế giới vẫn tơi bời
Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới
Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu
Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn điên
Đói khát mùi tuổi trẻ
Ghim cái chết trên cột cao
Chẳng bao giờ với tới
Ôi thanh xuân ngắn ngủi, tuổi già triền miên
Như thời gian chẳng tận
Tôi đã kiệt một tứ thơ xưa
Khi đánh rơi nỗi buồn vào bài thơ cũ
Tôi đi tìm ngoài kia vô vọng
Chỉ cõi lòng trống rỗng
Chẳng nhớ nổi mình.
Đêm qua đi tôi chưa thôi cùng kiệt
Tôi lại đánh rơi tôi nơi bài thơ này
Và bỏ đi
Thêm vào đêm một phần trống rỗng
Tôi – dòng sông xuyên đêm trên bầu trời vĩnh cửu
Đã bỏ quên tuổi già bên bờ thực ảo
Trong một kiếp mơ hồ
Chỉ tôi bất tử nơi thơ.
Hà Thủy Nguyên