Kiệt

Cạn kiệt đêm

Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu

Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông

Tôi – dòng sông chẳng đổ về đâu

Nghe thời gian ngưng đọng

 

Rượu kiệt rồi

Vài giọt đọng bờ môi

Người tình yêu dấu ơi

Nếu kiệt một đời yêu

Rồi thế giới vẫn tơi bời

Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới

Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu

 

Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn điên

Đói khát mùi tuổi trẻ

Ghim cái chết trên cột cao

Chẳng bao giờ với tới

Ôi thanh xuân ngắn ngủi, tuổi già triền miên

Như thời gian chẳng tận

 

Tôi đã kiệt một tứ thơ xưa

Khi đánh rơi nỗi buồn vào bài thơ cũ

Tôi đi tìm ngoài kia vô vọng

Chỉ cõi lòng trống rỗng

Chẳng nhớ nổi mình.

 

Đêm qua đi tôi chưa thôi cùng kiệt

Tôi lại đánh rơi tôi nơi bài thơ này

Và bỏ đi

Thêm vào đêm một phần trống rỗng

Tôi – dòng sông xuyên đêm trên bầu trời vĩnh cửu

Đã bỏ quên tuổi già bên bờ thực ảo

Trong một kiếp mơ hồ

Chỉ tôi bất tử nơi thơ.

 

Hà Thủy Nguyên

Lạc loài

Nếu ta là Satan Ta lạc loài giữa một bầy thiên sứ Nếu ta là thiên sứ Ta lạc loài giữa một lũ điên Nếu ta là người điên Ta lạc loài giữa cõi đời quá tỉnh   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Đạp tung những căn phòng quá chật Xông ra giữa biển khơi   Hãy điên đi người ơi Ngày mai là ngày cuối cùng trên Trái Đất Có ý nghĩa gì đâu những

Trà đêm

Quần anh đêm nay còn ai đâyAi đưa trà đượm vị thơ nàyRót chén hương phai màu gió thổiMênh mang một chút bỗng say vầy Gió về nhỏ giọt điệu buồn layĐường thi vơ vẩn quẩn gót giàyAi ơi ngân khúc hồn ma vọngChớ để ngưng đàn giữa ngàn mây Vi vút sao trời rụng khắp Vất vưởng bóng hoang thầnNgạo nghễ mây cuồn cuộnCô độc nâng chén buồn Men đêm lên khói loangSầu ngàn năm vẫn thếThế gian đã mấy nhịp đổi dờiHồn ta

Ta thôi thần nhân

Nấn ná mưa sa Sa dải ngân hà Tha hương ta lênh đênh chẳng chân trời níu kéo Tha hương ta sa nẻo không nhà   Có những con đường đi đi mãi Vết hài đỏ vệt đau dài Có vài đêm dài như mưa Đứt nối hay đứt ruột Cũng tiêu tàn theo ta   Ta đã nghe những tiếng ồn trôi qua Kìa phận người không còn thơ nữa Ta - vị thần quên lối Lạc loài trong kiếp thần nhân Hứng mưa

Đoái hoài

Hồn thơ khép… tình động mờ… vệt nắng hờ… nhạt nhạtNém chút trầm lòng không ai chạmCuộn mây giăng gỡ mãi vẫn rối bùiTơ tóc điểm màu phai tình nhạt sắcLy vỡ rồiĐem đổ giữa thời gian Viết cứ viết bài thơ không tiếng vọngChút tơ lòng cũng đứt nốt cho xongTa lại về chố cũ mênh môngNép thân tàn giường lạnh Mở lòng ngóTâm tình cạnChút hương thừaCũng vừa tanThơ lại nhuốm trần gian Tay vuốt nắng cứa đauƯá giọt giọt rầuThiền tâm chẳng

Mưa, đọc sách

Tôi - mưa rơi vô tận Mưa bất khả đếm Tận bất khả cùng Tôi bất khả chờ kết thúc   Hà Nội mấy lần vào đông nhỉ Có nghe gió gợn quầng mây Mưa lạnh như lòng tôi Đêm sâu như mắt tôi Lá như thời gian rụng Và cốc nước chưa đầy hơi lạnh Chưa vơi một chút thảnh thơi   Vô vàn cuốn sách đợi tôi Bạn bè cũ đợi tôi Tôi cũng đợi tôi Nơi góc quán cũ mòn mưa rơi