Lạc

Trúc
Cổ thi mảnh
Đôi bướm xanh
Lạc lạc
Thành phố thoảng thơ bay

Trúc xinh, trúc xinh
Nhã dáng hình
Ta viết một điệu tình
Nay ai nghe đâu

Mây qua kẽ trúc mảnh khảnh ngón
Níu
Mây trôi

Gió nổi hương thanh đạm
Nay ai dừng chân
Những cố nhân đã quen mùi phàm tục

Lạc lạc
Một vần thơ lạc nhịp
Điệu thành phố giao hưởng bất tuân
Trúc xinh lạc dáng hình
Giữa hàng cây không thẳng
Không mảnh khảnh níu buông

Thôi thì
Mặc phố lăn bụi bặm
Mặc mây đã trôi bay
Níu ngón trúc
Níu thơ lạc chiều nay
Ai ơi níu nhẹ hờ hờ
Kẻo rụng!

 

Hà Thủy Nguyên

Chải tóc heo may

Chải sợi tang thương rớt mưa Lơ thơ tơ tóc Thiếu phụ ngả thu Lá vàng gói mùa Sương điểm đô thành phế Chải sợi thời gian rụng Ai nâng niu nỗi đau Màu khẳng khiu cây gẫy Nhựa ứa sầu Hồn phế đô thoảng mơ Ta đi vào quá khứ Mây viễn xứ giăng giăng Tóc trải dài phế tích Cuộn hồn thu ngàn năm Khinh nhẹ lướt phố mây Tóc lộng gió heo may Người đời bước về đâu, trôi về đâu Ngàn

Môi mấp máy

Mềm môi mấp máy mướt mơ mùng Mộng cảnh trùng trùng bóng thời buông Có ta thủng thẳng thêm hoang vắng Cả một trần gian điệu gió chùng Vén chăn thôi hở sầu biền biệt Ôm chàng thiên hạ cạn lời mê Đung đưa con lắc thời gian lặng Vạn vật ngân gầm dưới đáy khe Vệt trời vào độ mộng hóa hơi Miết thịt da vào giữa trùng khơi Ái ân một khắc si tâm niệm Thả vào thương nhớ mấy mươi đời Hà

Giấc bình yên

Những mùa thao thức Tôi ghé qua tim người Tìm một chút bình yên À ơi dịu lại cơn điên Những thiên đường sụp đổ Chỉ lòng người gào thú dữ Lãng quên đời Cơn say máu cuồng phong Và chỉ còn đôi ta Người và tôi Nay đã ngủ rồi Trong tình yêu không định nghĩa   Mùa lại mùa đã mấy mùa nhân loại Xác phàm thay chẳng giải thoát hình hài Ta và người mắc kẹt nơi đây Nơi tình yêu vĩnh

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé

Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé Cố nhân ơi Ta đã lạc vần thơ Một lời hẹn đã lạc trong tiền kiếp Ô Thước kia, thôi vỡ vụn cho rồi   Ta đành lỗi hẹn cùng người nhé Sông Ngân cuồn cuộn sóng mệnh trời Cố nhân ơi Hứng thơ chiều đã cạn Hai tinh cầu xin xích lại cùng nhau   Cố nhân ơi, người là ai thế nhỉ Người có nghe gió lạnh đang gào Nơi ải bắc vong hồn thét gọi

Điệu tình

Tôi sẽ hát điệu tình réo rắt Khi nhân gian quỳ mọp dưới tượng thần Chúa lạnh lẽo héo khô như xác tục Phật ngoảnh đầu rũ nhân loại sau lưng   Điều tình vang vang Sông núi vọng Hoa bung cánh gió giữa thượng ngàn Mồ cũ nảy xuân bên luống cỏ Khói hương ướt đọng giọt mưa tình   Điệu tình mênh mang sáu cõi Lắc lư vòng xoáy luân hồi Giọt thời thời rơi đêm tịch mịch Sực tỉnh chiêm bao, khép