Home Sáng tác mới Lời của kẻ canh gác điều bí mật

Lời của kẻ canh gác điều bí mật

Đêm lại đêm, ta mơ màng chìm đắm trong chiều kia sự sống

Ngày qua ngày, ta vô hồn nhìn tất thảy rữa tàn cuốn theo lốc xoáy hư vô

Ta, kẻ sót lại của thời quá vãng

Níu giữ điều chi, vứt bỏ những gì!

 

Bên ô cửa sổ

Bóng ma lướt qua vô thanh. Đêm

Bước chân hối hả vô nghĩa. Ngày

Ai nhớ ai quên thời quá vãng ?

 

Thôi thì, thơ ở cùng ta, nhạc ở cùng ta

Trăm muôn số phận chìm giữa cơn say bí mật

Kìa, kìa, kìa…

Vạn vạn kẻ điên đói khát lời bùa chú vụn vặt khỏa lấp tinh thần

Những tên hề diễn vai lố bịch hiến linh hồn cho mặt nạ

Có con điếm rêu rao lời Chúa mong được bán dâm

Sự thật lột trần bên ô cửa

Đợi thời khắc hư vô

 

Ta – kẻ canh gác điều bí mật

Còn cuộc vui nào hơn

Còn đau khổ nào hơn

Nuốt ngôn từ  vào ký ức

Nhắm cùng cơn say

 

Bên ngoài ô cửa kia…

Liệu ai từng hỏi

Ta nuốt ký ức vào rồi ký ức sẽ đi đâu ?

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm nay

Hỗn loạn bóng Hỗn loạn dao đâm Hồn ma thức dậy Chạm vào đêm, bàn tay của nước… Vuốt qua  Mơn man Chờ đợi Ào ào đổ Sẽ chẳng còn lại gì giữa cõi miên man Chỉ còn đêm nay thôi Chỉ còn đêm nay thôi Đêm của những cơn điên Lửa thiêng chỉ còn là ảo giác Tiếng gầm gừ loài nhân sư đang kêu gọi Còn có vĩnh viễn nào lâu hơn bánh xe luân hồi Chỉ có đêm nay thôi Bánh xe

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Khúc ca trong tù

Giám ngục mù U… Tối tối lang thang góc tù Huýt điệu nhạc phù du U u… Tiếng còi tuýt dài Ngày mai lại ngày mai Đi giữa những ai ai Hàng hàng khuôn mặt Giận dữ Khóc cười Tham lam Uất hận Mây đã giăng trời mù Đời đã bước vào thu   Góc tù kia có kẻ Lẩm bẩm lời đả đảo Ôm giấc mơ thiêu rụi Nhưng chẳng dám tự thiêu Hắn đả đảo đời Hắn đả đảo mình Nơi địa ngục

Mùa ma

Hà Nội vào mùa ma nhỉ Í ơi tiếng khóc cô nhi Bóng hồn dật dờ khắp ngõ Van lơn ta mà chi Kinh Phật tụng lời vô vị Phật nào độ được trần gian Thánh nào cứu đời khổ nạn Ta nào cứu nổi thân tàn Chẳng lá vàng nào rụng cả Chẳng hiu hắt mảnh sương thu Chẳng ai buồn đau bi luỵ Chẳng ta rong ruổi phố chiều Nghĩa địa ngàn mây đuổi gấp Sao cho bắt kịp cơn giông Thả mưa

Mưa máu

Thiên hà đỏ thẫm nghiêng tràn rượu Cành cây khô dựng đứng sừng hươu Vạch lên trăng vài đường máu Có những tối cô độc với hoa hồng Tôi viễn cảnh mình giác ngộ nơi nỗi buồn thăm thẳm Gác niềm vui lên gò đống trần ai Tôi đã vắt kiệt tôi mỗi sớm mai Trong khoảnh khắc tỉnh bừng con mắt Rất nhiều phần trong tôi đã đổ tràn như rượu Da thịt tôi cháy bùng dưới dương quang như tên ma cà rồng