LỜI MÊ

Tôi đi

Chuỗi ngày trôi

Không tâm trạng

Chuẩn bị cho giấc ngủ dài

Cái chết nay mai

Ai ai đóng hồn tròn mắt trợn trừng lao xuống mộ không đáy tối đen địa ngục đám đông hò hét vô thanh

Nửa hồn tôi lịm

Im lìm 

Mùa hoa cháy phố cháy phường cháy con đường mù mịt nắng quái mê cung

 

Mùa trôi qua nơi vầng trán

Vết nhăn dài cơn mơ

Có một tôi vừa đi qua phố

Khóc cười thỏa con tim

Hò hét điều vô nghĩa

Bóp chết kẻ ngang đường hèn nhát chẳng mẩu linh hồn sót lại cuộc nhân sinh ảo hóa mệnh trời

Gầm cơn thú hoang

Tính người đổ nát

 

Có một tôi ngồi đây

Viết lời dông dài

Than thở lời mê lôi mình vào cơn mê giữa cơn mê lại cơn mê man lan man

Mọi ý tưởng đều cũ

Chẳng gì khai sinh

Ý tưởng – Sợi dây cũ kỹ trói buộc tôi ngàn vạn kiếp

Tôi nào phải nô lệ của ý tưởng không lời

 

Tôi – Kẻ ẩn cư vạn kiếp giữa danh tiếng huy hoàng

Khát thèm bóng tối

Một góc khuất nơi thế giới

Nơi mọi người lãng quên

Tôi cũng lãng quên

Chỉ cỏ cây còn nhớ

Tôi không là ý tưởng

Nô dịch linh hồn giữa tấn tuồng chẳng chịu khép màn

 

Có giấc ngủ dài

Không mộng mị

Không cần tỉnh

Đợi tôi

 

Hà Thủy Nguyên

Biển lặng ta hát điệu câm

Biển lặng Buồn Ta mênh mang Nghêu ngao khúc hát câm Sau lưng, ô kìa, điêu tàn   Ửng làn vàng gió lạc Có bầy người quá khứ Lẫn lộn giữa xa hoa Thành phố điêu tàn Ánh đèn lộng lẫy Lầm rầm lời ký ức Gọi ta ư?   Các ngươi nghe chăng Bụi điêu tàn phủ kín trăng Thành phố đóng băng Nơi con tim đã thôi thổn thức Nơi đôi mắt đã ngưng tìm kiếm Ta điêu tàn chưa? Nỗi buồn ta

Ta lạc vào xa vắng

Ta lạc vào xa vắng Trập trùng thức mây lồng Ai đợi ta cõi sống Nhịp luân hồi vang vang…   Ta lạc vào xa vắng Ai kẻ đóng vai ta Uốn éo một khúc ca Ta có về chăng nhỉ ?   Ta lạc vào xa vắng Kìa là mộng hay đời Nhân thế một kiếp chơi Biết nên đi hay ở ?   Ô kìa cổ mộ ngàn năm vắng Ô kìa cố nhân như bóng mây Ta đợi ta Bụi hồng dương quang lấp

Trên dây

Tôi đi trên dây...trên dây...trên dây... Đu đưa mây bay Cánh gió Hai vai nhẹ gánh trắng đen Chỉ những món nợ đuổi đeo Nào bao giờ bén gót Từ trên dây, tôi thấy Những kẻ mơ tưởng trên mây Nhưng chân lụt bùn đen Và lo toan ngập mặt Những cột khói cao trắng phớ Nhả bụi đen Những khuôn mặt chân thánh Thiện lành Và trái tim thối rữa úa đen Những thành phố lên đèn Để trốn bóng đêm. Sợi dây này

Thiên thần ngã

Bài thơ tìm được trong notes cũ xa lơ xa lắc từ những năm 200x, xa tới nỗi không nhớ vì đâu mà viết bài thơ này, cũng không nhớ đến nó trong rất nhiều lần tuyển thơ để in, nói thẳng ra là không nhớ đến sự tồn tại của nó. Bắt gặp lại mà như thấy mình thời xa xưa. Bình minh... Những thiên sứ cất cao đôi cánh thả xuống vai người nắng - gió - bão - mưa buồn vui và

Men ký ức

Kiếp người cạn Duyên phận tàn Ta say thêm chén nữa Nồng men huyết nhân sinh   Một kiếp trôi qua Ôi một kiếp trôi qua Cũng rơi tàn như nước Ai nhớ, ai quên, ai dốc cạn bầu ký ức Có ai kia ngoảnh mặt thế gian cười   Ta và người một thuở Bén lửa nhân duyên Ủ men tình ái Sống trọn kiếp bình sinh Lững lờ trôi xuôi dòng thời gian vô tận   Soi bóng thời gian Trùng trùng kiếp