Tôi đi
Chuỗi ngày trôi
Không tâm trạng
Chuẩn bị cho giấc ngủ dài
Cái chết nay mai
Ai ai đóng hồn tròn mắt trợn trừng lao xuống mộ không đáy tối đen địa ngục đám đông hò hét vô thanh
Nửa hồn tôi lịm
Im lìm
Mùa hoa cháy phố cháy phường cháy con đường mù mịt nắng quái mê cung
Mùa trôi qua nơi vầng trán
Vết nhăn dài cơn mơ
Có một tôi vừa đi qua phố
Khóc cười thỏa con tim
Hò hét điều vô nghĩa
Bóp chết kẻ ngang đường hèn nhát chẳng mẩu linh hồn sót lại cuộc nhân sinh ảo hóa mệnh trời
Gầm cơn thú hoang
Tính người đổ nát
Có một tôi ngồi đây
Viết lời dông dài
Than thở lời mê lôi mình vào cơn mê giữa cơn mê lại cơn mê man lan man
Mọi ý tưởng đều cũ
Chẳng gì khai sinh
Ý tưởng – Sợi dây cũ kỹ trói buộc tôi ngàn vạn kiếp
Tôi nào phải nô lệ của ý tưởng không lời
Tôi – Kẻ ẩn cư vạn kiếp giữa danh tiếng huy hoàng
Khát thèm bóng tối
Một góc khuất nơi thế giới
Nơi mọi người lãng quên
Tôi cũng lãng quên
Chỉ cỏ cây còn nhớ
Tôi không là ý tưởng
Nô dịch linh hồn giữa tấn tuồng chẳng chịu khép màn
Có giấc ngủ dài
Không mộng mị
Không cần tỉnh
Đợi tôi
Hà Thủy Nguyên