Home Dịch thuật Dịch thơ Mạn hứng – Nguyễn Du

Mạn hứng – Nguyễn Du

Kỳ 1

Trăm năm thời thế mặc phong trần
Tha phương sông biển biết bao lần
Gác vàng chốn cũ đâu còn mộng
Hư danh đầu bạc vẫn vương thân
Ngày xuân nhiễm bệnh không thuốc chữa
Phù sinh nhập cuộc những lo toan
Ngàn dặm quê xa lòng nhung nhớ
Ngựa hèn xe xấu thẹn đông lân

Kỳ 2:

Lưu lạc nổi chìm ngọn cỏ bồng
Nam bắc giang hồ túi rỗng không
Văn chương kiết xác trăm năm ấy
Trời đất lênh đênh một kiếp xong
Mũ vàng vạn dặm chiều đã xế
Tóc bạc phơ đầu gió thổi tung
Kim cổ thương tâm lòng còn gợn
Non xanh nay vẫn nhuộm ráng hồng.

Hà Thủy Nguyên dịch

Bản Hán Việt:

Kỳ 1:

Bách niên thân thế uỷ phong trần,
Lữ thực giang tân hựu hải tân.
Cao hứng cửu vô hoàng các mộng,
Hư danh vị phóng bạch đầu nhân.
Tam xuân tích bệnh bần vô dược,
Táp tải phù sinh hoạn hữu thân.
Dao ức gia hương thiên lý ngoại,
Trạch xa đoạn mã quý đông lân

Kỳ 2:

Hành cước vô căn nhiệm chuyển bồng,
Giang nam giang bắc nhất nang không.
Bách niên cùng tử văn chương lý,
Lục xích phù sinh thiên địa trung.
Vạn lý hoàng quan tương mộ cảnh,
Nhất đầu bạch phát tản tây phong.
Vô cùng kim cổ thương tâm xứ,
Y cựu thanh sơn tịch chiếu hồng

Thính vũ – Nguyễn Trãi

Tịch mịch trai phòng tối Thâu đêm nghe tiếng mưa Não nề xịch gối khách Đếm canh tàn giọt rơi. Trúc khua ngoài song vắng Chuông lẩn vào mộng suông Ngâm nga hồn chẳng ngủ Đứt nối đến tinh sương. Bản Hán Việt: Tịch mịch u trai lý, Chung tiêu thính vũ thanh. Tiêu tao kinh khách chẩm! Điểm trích sổ tàn canh. Cách trúc xao song mật, Hoà chung nhập mộng thanh. Ngâm dư hồn bất mị, Đoạn tục đáo thiên minh. *Tranh minh

Dịch mới Long thành cầm giả ca của Nguyễn Du

    Người chơi đàn chốn Long Thành, không rõ tên gọi là chi. Nghe nói thuở nhỏ, nàng học chơi đàn nguyệt (còn gọi là đàn Nguyễn) trong đội nữ nhạc hoàng cung vua Lê. Quân Tây Sơn ra Bắc, đội nhạc cũ người chết kẻ đi. Nàng lưu lạc các chợ, ôm đàn hát rong. Những khúc nàng chơi đều là khúc “Cung phụng” hầu vua, người ngoài chưa từng được biết, cho nên tài nghệ của nàng nổi tiếng bậc nhất một

Côn Sơn Ca – Nguyễn Trãi

Côn Sơn có suối Nghe âm tịch mịch rơi Ta làm dây đàn chơi. Côn Sơn có đá Mưa sạch rêu xanh phủ Ta làm chiếu trúc ngủ. Trong núi có tùng Vạn dặm xanh mênh mông Ta nhàn nhã nằm suốt ngày ròng Trong rừng có trúc Ngàn mẫu in sắc lục Ta chốn đây ngâm nga điệu khúc Hỏi người cớ gì chẳng về ngay, Nửa đời bụi trần vướng chi đây? Muôn chung chín vạc làm gì nhỉ? Nước cơm đạm bạc

Hành lạc từ – Nguyễn Du

Bản dịch của Hà Thủy Nguyên: Bài 1 Chó hay lông vàng trắng Cổ đẹp đeo chuông vàng Chàng trẻ manh áo cộc Dắt đi về núi nam, Núi nam lắm hươu nai Huyết thơm thịt béo ngậy Dao vàng thái món quý Rượu ngon cạn trăm li. Đời người ai trăm tuổi Vui được cứ vui đi Tội gì bần hàn mãi Năm hết mở mày chi. Di Tề danh không lớn (*) Chích Cược nào giàu đâu (**) Trung thọ tầm tám chục

Loạn hậu đáo Côn Sơn cảm tác – Nguyễn Trãi

Mười năm giã biệt sơn thôn này Ngày về tùng cúc úa tàn phai Lâm tuyền hẹn cũ nào nỡ phụ Cát bụi cúi đầu xót thân đây. Quê hương lướt qua như mộng huyễn Can qua chưa dứt mệnh vẫn dày Bao giờ dựng lán nơi mây núi Nước suối đun trà tựa đá say Hà Thủy Nguyên Bản Hán Việt: Nhất biệt gia sơn kháp thập niên, Quy lai tùng cúc bán tiêu nhiên. Lâm tuyền hữu ước na kham phụ, Trần thổ