Home Sáng tác mới Nhảm #19: Sở hữu

Nhảm #19: Sở hữu

Người đời luôn cần sở hữu cái gì đó, không hữu hình thì cũng phải vô hình. Họ dành gần hết cuộc đời để sở hữu những thứ không thật sự thuộc về mình, và thực ra là không thuộc về ai cả. Nào thì thành đạt, tài sản, nhan sắc, danh tiếng, tình yêu…ôi đủ thứ có thể gọi tên.
Vì quá mải mê sở hữu, họ quên mất tận hưởng trải nghiệm chúng. Và bởi thế, họ bị chính những thứ mình sở hữu sở hữu mình. Họ thành công cụ, thành nhân tố để thúc đẩy những kẻ khác lại ham muốn đủ thứ như họ.
Sở hữu thực sự là một cái bẫy…
Có duy nhất một thứ đáng để sở hữu, đó chính là bản thân mình. Ấy thế mà, khi có quyền sở hữu chính bản thân mình, họ lại sợ hãi! Quả là kỳ quặc!
Một người nhận ra họ không có gì ngoài chính bản thân họ khi họ mất tất cả, mà không phải, có gì thực sự là của mình đâu. Nghịch lý ở chỗ, người đời thích sở hữu ngoại thân nhưng lại muốn bản thân được sở hữu, vì luôn kỳ vọng bản thân mình tồn tại một cách có giá trị với ai đó.
Thế rồi, sở hữu thật là một tình trạng vô vọng, ngay cả sở hữu chính bản thân mình.
Vô sở hữu còn khó thực hiện hơn, vì người đời càng không thể chấp nhận rằng hóa ra mình chả là cái quái gì! Hoàn toàn vô giá trị, thậm chia có thể còn không thực tồn tại.
Thế thì sở hữu hay vô sở hữu đều đi đến kết luận rằng chúng ta chả là cái thá gì, và không chắc là chính chúng ta. OK???

Hà Thủy Nguyên

Nhảm #8: Dân tộc

Tinh thần dân tộc không phải đại diện cho lòng yêu nước, mà là biểu hiện của thứ mặc cảm thua kém. Giống như một tên trọc phú yếu sinh lý, chẳng có gì để tự hào ngoài tài sản của mình và ngồi khư khư ôm mớ tài sản ấy vì sợ mất. Cái gì đại diện cho lòng yêu nước? Còn phải xem định nghĩa thế nào là "nước" đã! Ý niệm đất nước ở mỗi người, mỗi thời đại lại khác nhau

Nhảm#6: Thời gian

Nếu thời gian trôi qua chậm, ấy là bởi ta đang ách tắc trong một mớ bòng bong và từng bước tháo gỡ. Nếu thời gian trôi qua nhanh, ấy là bởi ta quá mải mê với mớ bòng bong mà bỏ quên mất những gì thực sự đã xảy ra ở một bức tranh toàn cảnh hơn. Nếu thời gian vẫn trôi qua bình thường, ấy là bởi ta đang có một đời sống hết sức nhạt nhẽo. Nếu thời gian ngừng trôi, ấy

Nhảm #20: Nhạt nhẽo

Sau rất nhiều nỗ lực để làm mình trở nên thú vị hơn, tôi bắt đầu chuyển sang thái cực khác: Khiến mình trở nên nhạt nhẽo. Để trở nên thú vị, rất dễ. Tâm trí con người thích bị kích động, mà tôi thì vẫn là con người. Nhưng để trở nên nhạt nhẽo thì khó khăn vô cùng. Đâu dễ chấp nhận một tình trạng não không kích thích. Đâu dễ để sống trong sự lãng quên của mọi người. Đâu dễ để

Nhảm(2): Thơ

Có thời, các nhà thơ sợ hãi không dám viết những vần thơ có nhịp điệu. Nỗi sợ ấy kéo dài tới tận ngày nay. Họ sợ thứ thơ nhịp điệu bởi tự sâu thẳm bên trong họ không có thứ nhịp điệu nào được cất lên. Chỉ những chuỗi dài ồn ã, lao xao, không cấu trúc. Như hỗn loạn sợ bị thiết lập trong trật tự. Họ nói hỗn loạn là thơ tự do, là thơ hậu hiện đại, là vô cấu trúc,

Nhảm #23: Nói

Người ta rất dễ bắt chước những nhà thông thái, bởi người thông thái thường nói điều giản đơn. Những kẻ ưa thích phức tạp là những đứa trẻ đang tập nói (như tôi chẳng hạn). Đứa trẻ có thể học cách giản đơn hơn để thốt ra lời thông thái trong những khoảnh khắc thâm trầm hiếm hoi của đời người. Hoặc nó có thể tiếp tục nói nhảm (như tôi). Hoặc tệ hơn, nó có thể trở thành giả dối bằng cách thốt