Home Sáng tác mới Nhàm chán mang tính thời đại

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt

Những vần thơ nhàm chán

Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không

Trời đã hết những tia vàng héo hắt

Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?

 

Lời vụn quá

Thời đại vụn

Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi

Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo

Nóc nhà cao

Rách nát dải sương mờ

 

Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi

Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối

Có một bầy nhà thơ nông và nổi

Tiếm thi đài, thành phố tan hoang

Và nhân loại lên cơn hoang đàng

Thời đại chẳng sang trang

Chỉ còn dòng viết dở dang

Thời gian

Ta phủ bụi

 

Dẫm giầy lên phế tích

Nhân loại như bóng ma

Ta nhàm chán lết qua

Ta thành ma chưa nhỉ?

Câu thơ này có vụn?

Thần ta bạc nhược chăng?

Mưa có rơi đầu ngõ?

Bụi có mờ sau lưng?

Bóng ma nào nhàm chán?

Bóng ma nào cuồng điên?

Ta cười như mặt nạ

Ta có mỏi miệng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ nằm trong tập thơ NẰM XEM SAO RỤNG của Hà Thủy Nguyên

Ru kiểu mới

À ơi Ơi à   1 Đạo – Lạo Xạo Đời – Ngôi Blời   Bến giác xa xăm Hố rác trước mặt Giác vô ảnh Rác đa sắc Lạc giữa hư vô ai gọi ai về   2 Thơ – Nói Mơ Đương Đại – Điên Dại   Cái đẹp suy tàn Thói đời hẹp lượng Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ Màu hư thực, ai người thấu rõ   3 Chính – Minh Tinh Tà

Ngẫm Cung oán

Thiên lý độc hành - Đêm mây buông Mưa khua cho rộn những đoạn trường Đọng màu quá khứ trong quầng mắt Khuya khoắt hồn về giữa buồn thương Cung xưa hờn tủi chưa nhạt dấu Máu đã vương đầy cõi mai sau Dây đàn đã đứt, tìm đà nát Tay rã rời nâng tóc bạc màu Thơ thẩn thói đời ai mà xót Thanh vân dặm vắng ngoảnh mênh mông Trăm năm hồn cũ vừa bất chợt Hứng nẩy vừa than một tiếng lòng

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Độc mộc

Khí hàn hàn Mây nước nhạt Cưỡi độc mộc Rượu suông nhàn Trập trùng u uẩn ngàn ngàn hư ảnh Ngạo nghễ cười Giang sơn điên loạn Vỗ ván thuyền ca khúc phiêu phiêu Gió xiêu xiêu Mây nước vỡ Thành cũng vỡ mà bại cũng vỡ Say cũng rượu mà tỉnh cũng rượu Mộng bá vương nghiêng ngả trận cười Khúc đồng vọng máu hòa lẫn rượu Gió ngàn thu mộng nhuốm màu điên Một thời bá vương Một thời tài tử Lướt độc

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi