Tôi đã mệt
Những vần thơ nhàm chán
Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không
Trời đã hết những tia vàng héo hắt
Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?
Lời vụn quá
Thời đại vụn
Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi
Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo
Nóc nhà cao
Rách nát dải sương mờ
Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi
Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối
Có một bầy nhà thơ nông và nổi
Tiếm thi đài, thành phố tan hoang
Và nhân loại lên cơn hoang đàng
Thời đại chẳng sang trang
Chỉ còn dòng viết dở dang
Thời gian
Ta phủ bụi
Dẫm giầy lên phế tích
Nhân loại như bóng ma
Ta nhàm chán lết qua
Ta thành ma chưa nhỉ?
Câu thơ này có vụn?
Thần ta bạc nhược chăng?
Mưa có rơi đầu ngõ?
Bụi có mờ sau lưng?
Bóng ma nào nhàm chán?
Bóng ma nào cuồng điên?
Ta cười như mặt nạ
Ta có mỏi miệng không?
Hà Thủy Nguyên