Home Sáng tác mới Nhàm chán mang tính thời đại

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt

Những vần thơ nhàm chán

Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không

Trời đã hết những tia vàng héo hắt

Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?

 

Lời vụn quá

Thời đại vụn

Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi

Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo

Nóc nhà cao

Rách nát dải sương mờ

 

Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi

Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối

Có một bầy nhà thơ nông và nổi

Tiếm thi đài, thành phố tan hoang

Và nhân loại lên cơn hoang đàng

Thời đại chẳng sang trang

Chỉ còn dòng viết dở dang

Thời gian

Ta phủ bụi

 

Dẫm giầy lên phế tích

Nhân loại như bóng ma

Ta nhàm chán lết qua

Ta thành ma chưa nhỉ?

Câu thơ này có vụn?

Thần ta bạc nhược chăng?

Mưa có rơi đầu ngõ?

Bụi có mờ sau lưng?

Bóng ma nào nhàm chán?

Bóng ma nào cuồng điên?

Ta cười như mặt nạ

Ta có mỏi miệng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ nằm trong tập thơ NẰM XEM SAO RỤNG của Hà Thủy Nguyên

Mài bút đêm…

Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.Đặng Dung Vẩy chữ run đêm Vẩn mây váng trời vừa xáo động Vẫn ta đây, vẫn ta đây, ta đây In bóng tường nam một vệt dầy Nét thủy mặc phác sầu đêm nay Vắng một điệu nhạc Lặng một chòm thơ Vuốt sợi mực dài bạc bi ai Niềm đêm thăm thẳm kiếm ai mài Trăng tà đâu nhỉ, hoa chợt rụng Rũ nhàu cánh mỏng xác ai đau Này là

Bạn có nghe…

Bạn có nghe thế giới chuyển mình Để lộn về mông muội Trong cơn điên huyễn tưởng Bạn có nghe tiếng triệu hồi tuyệt vọng Một con quỷ đang gào Để diệt trừ con quỷ khác Rồi mong đợi thiên đàng Bạn có nghe tiếng thiên thần rũ cánh Nơi nóc cao đợi chết Mặc lũ người mông muội Rạp mình hôn chân quỷ dữ Xin phúc phận dư thừa Bạn có nghe phận người tuyệt vọng Chút cần sa mê sảng tinh thần Hềnh

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Tuyên ngôn

Một nhà thơ tuyên ngôn khi nguồn thơ đã cạn Một nhà truyền giáo tuyên ngôn khi đạo đã xa rời Một lần tôi tuyên ngôn Khi tôi không còn tôi nữa   Lời tôi nói ra có thực là tôi Những bay bổng và mộng mị kiếp người Tiếng chuông vang vang Đẩy tôi rơi đáy mộng, lại đáy mộng, tận sâu sâu thăm thẳm   Nơi tôi mộng Lúc nào cũng thế Tôi gào Những tiếng vọng, tiếng vọng, vọng...ong ong... Lời đám

Bước hềnh hệch

"Chúng ta mua những thứ chúng ta không cần, bằng tiền chúng ta không có, để làm vừa lòng những người chúng ta không thích." (Trích "Fight Club") Bước đi lạnh lẽo hai bờ gió dãy nhà chót vót cọc nhọn xuyên thủng khói mây Thiên thần trói đôi cánh góc bàn chật những con số dâng dầy Nở nụ cười điên điên loạn loạn cơn tâm thần vàng ệch một góc trăng Hềnh hệch, hềnh hệch, hềnh hệch… Cười cho qua một kiếp tù