Home Sáng tác mới Túy ngạo sa trường

Túy ngạo sa trường

Lan mưa đêm chiếu ánh tịch liêu vất vưởng gió chạy đùa gót tuấn mã chinh thiên hạ
Vẩy lời lời thơ kết vận mây giăng sắc cố nhân hội tụ giáp trụ mùa bão táp mưa sa
Gầm cơn sấm động mé thành vong chuyển hồn rung thần bạt vía quỷ tan hoang
Di mệnh số tinh cầu xoay biến loạn điệu vào nhịp mới lênh láng thời cơ tràn mấy cuộc mơ qua
Lất ngất men say cười không tiếng ngắm đời trôi một vệt mây dài

Giương tấm linh kỳ lồng lộng
Chiến trường sấm giật chớp loang
Thì thùng thì thùng thì thùng thì thùng
Vút một vần thơ mông lung
Cõi anh hùng ẩn thế

“Túy ngạo sa trường quân mạc tiếu” (*)
Cổ lai chinh chiến trải vạn mùa tim bạc lạnh hai vai chiến bào hóa gió
Rượu say mèm phong ấn mộng bình an
Lưng chạm đất ngẩng mặt nhìn trời tràng cười bão giông tan
Khải hoàn ca chẳng tấu
Ngất ngưởng điệu say luân chuyển đêm thâu
Trời đất đổi mầu

Trắng một nhành mơ hàm tiếu khắc giờ lặng
Men rượu bay loãng xứ hư vô
Thờ ơ thơ dạo bước cõi mơ
Bản hùng ca đến hồi huyền nhiệm
Và tinh cầu an định cuối chân mây

Hà Thủy Nguyên

(*) Trích thơ Vương Hàn, có nghĩa là “Say khướt ở sa trường ai đừng cười”, chữ “ngọa” được đổi thành chữ “ngạo” để thể hiện thái độ phù hợp với bài thơ.

Tranh minh họa của Aivazovsky

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt Những vần thơ nhàm chán Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không Trời đã hết những tia vàng héo hắt Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?   Lời vụn quá Thời đại vụn Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo Nóc nhà cao Rách nát dải sương mờ   Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối Có một bầy nhà thơ