Home Sáng tác mới Ru kiểu mới

Ru kiểu mới

À ơi

Ơi à

 

1

Đạo – Lạo Xạo

Đời – Ngôi Blời

 

Bến giác xa xăm

Hố rác trước mặt

Giác vô ảnh

Rác đa sắc

Lạc giữa hư vô ai gọi ai về

 

2

Thơ – Nói Mơ

Đương Đại – Điên Dại

 

Cái đẹp suy tàn

Thói đời hẹp lượng

Nhấp ngụm ảo, trời quang mây tạnh

Tỉnh hơi men, trăng lặn sao mờ

Màu hư thực, ai người thấu rõ

 

3

Chính – Minh Tinh

Tà – Tha Ma

 

Tanh bẩn phô trương

Phấn vương nhớp nhúa

Soi gương mặt đen, mặt trắng

Điểm trang sao cho lộ được chân tâm

 

4

Não Bộ – Khai Trí

Luân Xa – Khai Mở

Hư Vô – Khai Sáng

Tất Thảy – Khai Mù

 

Ai ơi ở cõi u minh

Véo von câu hát cổ

Ru nhân loại ngủ yên

Ru trái đất tan tành

Ru vạn thế tái hồi

Ru ta mờ cơn giận

 

5

Ta lang thang đôi bờ

Nhặt nhạnh đôi vần thơ

Phủi bụi thời gian

Tẩy màu ô uế

Vọng tha nhân kẻ đoái người hoài

 

Hà Thủy Nguyên

Bước hềnh hệch

"Chúng ta mua những thứ chúng ta không cần, bằng tiền chúng ta không có, để làm vừa lòng những người chúng ta không thích." (Trích "Fight Club") Bước đi lạnh lẽo hai bờ gió dãy nhà chót vót cọc nhọn xuyên thủng khói mây Thiên thần trói đôi cánh góc bàn chật những con số dâng dầy Nở nụ cười điên điên loạn loạn cơn tâm thần vàng ệch một góc trăng Hềnh hệch, hềnh hệch, hềnh hệch… Cười cho qua một kiếp tù

Trường ca: Vị thần hiện đại

“Ta có thể ẩn mình trong vỏ hạt dẻ, nhưng vẫn là thượng đế của vũ trụ vô biên” (Trích “Hamlet” – William Shakespeare)   1- Khởi sinh cô độc   Ai đang trong này nhỉ Tinh cầu thẫm đỏ Hoả tinh ngùn ngụt lộ trình Ồ hơi máu nồng xác thịt Phàm thai rung động trời chiều Ai có nghe chăng? Xác thịt ơi Đáp lời ta Ngươi cô độc Ta cô độc nhỉ Màu tử sinh sôi sục Cho chật hẹp tinh thần

Hết thời

Ta di một vì sao mệnh số Nhân gian xô lệch gì đâu Mặc quyền lộc rụng rơi Mặc danh tài phai nhạt Thân phận người nhỏ nhoi Sơn ca lạc Cuồng phong gầm thét Tờ thiên thư rách nát Hơi cổ đã lên mùi Bụi thời gian mờ mịt Kho sách đời Hết thời Vì sao trời Hết thiêng Chỉ lời ta còn vọng Tiếng nghìn năm Phật Chúa vắng cả rồi Trăng sao nay cũng vắng Bạn bè đều cô tịch Ngàn năm

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao Tôi đón đầu mùa thu Bằng những người đã cũ Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh   Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng Những thiên thần lạc lối Có nghe đôi cánh đổi màu Theo cơn điên trần thế Nơi tôi đã ở rất lâu Ngước nhìn thiên đường khinh

Sám hối biển khơi

(Tưởng niệm sự kiện Gạc Ma) Những trận chiến nào đã qua Những trận chiến nào đang tới Tôi đang đợi ngày sám hối Của những tên điên Những kẻ ha ha phất cờ khởi sự Bằng xương máu chất chồng oán hận Không oán hận, chúng nào có nghĩa gì đâu! Họ không quên oán hận Nhưng đã quên mất nỗi đau Tự cấy mình hóa thân quái vật Gào lời giả dối quen tai Hàng hàng mĩ từ lý tưởng Bộ đồng phục