Home Sáng tác mới Nhớ #1: Thông cảm

Nhớ #1: Thông cảm

Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp.

Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không tốt đẹp hơn, họ trở nên tệ đi và kéo cả tôi trở nên đồng hạng với họ. Dần dần tất cả trở thành một đống bầy nhầy những thứ được gọi là cộng đồng. Tại sao ta phải tự vấy bẩn mình đến thế?

Đừng nhầm Hoà với Lẫn Lộn. Hoà là khi những gì tốt đẹp nhất được đặt cạnh nhau trong sự hợp lý. Lẫn Lộn là mớ rác rưởi mà ở trong đó thì cả vàng ngọc cũng trở thành rác rưởi. Thông cảm chỉ dành cho những điều tốt đẹp, không nên dành cho rác rưởi. Rác rưởi là dành để dọn dẹp. Nếu không dọn dẹp được thì nên tránh xa.

Cuộc đời thì ngắn ngủi, danh lợi lại hư vô, chi bằng ta để mình hoà hợp với cao vời vô cùng vô hạn, sao phải chịu kiếp lẫn lộn trong nhớp nhúa để nhận lấy vài bạc cắc, để cuối cùng cũng chỉ là cọng rác đợi ngày tái chế rồi vẫn trở lại làm rác.

Một cái chau mày để nhắc rằng mình sẽ không Lẫn Lộn. Một cơn cáu giận để biết mình vẫn là mình. Một sự vứt bỏ để mình không thành rác.

Hà Thủy Nguyên

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn. Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh. Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản. Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi… Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống… Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng