Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp.
Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không tốt đẹp hơn, họ trở nên tệ đi và kéo cả tôi trở nên đồng hạng với họ. Dần dần tất cả trở thành một đống bầy nhầy những thứ được gọi là cộng đồng. Tại sao ta phải tự vấy bẩn mình đến thế?
Đừng nhầm Hoà với Lẫn Lộn. Hoà là khi những gì tốt đẹp nhất được đặt cạnh nhau trong sự hợp lý. Lẫn Lộn là mớ rác rưởi mà ở trong đó thì cả vàng ngọc cũng trở thành rác rưởi. Thông cảm chỉ dành cho những điều tốt đẹp, không nên dành cho rác rưởi. Rác rưởi là dành để dọn dẹp. Nếu không dọn dẹp được thì nên tránh xa.
Cuộc đời thì ngắn ngủi, danh lợi lại hư vô, chi bằng ta để mình hoà hợp với cao vời vô cùng vô hạn, sao phải chịu kiếp lẫn lộn trong nhớp nhúa để nhận lấy vài bạc cắc, để cuối cùng cũng chỉ là cọng rác đợi ngày tái chế rồi vẫn trở lại làm rác.
Một cái chau mày để nhắc rằng mình sẽ không Lẫn Lộn. Một cơn cáu giận để biết mình vẫn là mình. Một sự vứt bỏ để mình không thành rác.
Hà Thủy Nguyên