Home Sáng tác mới Nhớ #5: Ngược chiều

Nhớ #5: Ngược chiều

Đi ngược chiều gió là một trải nghiệm cực khoái. Khoái cảm của cơn gió táp vào khuôn mặt, vào ngực, thổi tung những gì lả lướt như tóc và tà váy!

Khoái cảm của một kẻ cưỡng lại tự nhiên. Những kẻ xuôi chiều không có được sự hưng phấn ấy.

Tôi luôn thích thú khi cái lạnh luồn vào da thịt và cũng sợ hãi run rẩy khi cơn gió thấm vào bên trong. Đây là một thú vui hoàn toàn phản khoa học, một thú vui mang tính hủy hoại cơ thể. Có khoái cảm nào không giết dần giết mòn con người ta đâu.

Có những mùa đông cô đơn, tôi leo lên xe máy, tay cầm chiếc máy ảnh đi săn từng khoảnh khắc những con người co cụm bên bếp lửa. Những ngày tháng ấy mới đây nhưng cũng thật xa. Gió rét khiến con người gần nhau hơn, còn ấm áp khiến con người trở nên hời hợt lướt qua nhau.

Mây trời xám xịt, nhưng không gian trước mắt lại rất rõ ràng. Rõ ràng bởi các giác quan đều đóng lại, chỉ trừ đôi mắt. Như thể nhìn thấy được các vệt gió lồng lộn đuổi nhau trên từng nẻo phố. Trong những ngày nắng đẹp, lạ thay ta chẳng thấy gì ngoài cơn phởn phơ của bản thân mình. Còn trong cơn gió, ta thấy mọi thứ vì bản thân mình bất chợt nhỏ bé tới cực tiểu.

Hà Nội không có tuyết, nhưng đẹp và lạnh bằng ý vị riêng. Trời rất lạnh mới có băng tuyết nhưng băng tuyết khiến cho ta vợi bớt cái lạnh thị giác. Những vệt gió mùa tràn về ở vùng đất này chẳng lạnh tới mức chết cóng tức thì, nhưng nó khiến tôi lạnh lẽo tâm can. Cơn lạnh lẽo cần thiết để lắng dịu lại mọi sân si đời thường.

Ở đất nước xa xôi, có những đồng loại chết trong tuyệt vọng. Họ chọn cho mình một số phận nổi chìm để ước ao một chút ấm áp an ủi mai sau. Họ không chịu nổi những cơn lạnh lẽo và cuộc đời đưa đẩy họ tới một cái chết lạnh lẽo, một cõi hoang vu không lối thoát của tinh thần. Nước mắt nhỏ xuống cõi ấy cũng hóa sương mù. Ngọn lửa nào có thể sưởi ấm được linh hồn họ đây? Chẳng gì ngoài bản thân họ, cụ thể hơn, họ phải từ bỏ ước ao sự ấm áp để có thể mở lòng đón nhận những ấm áp đích thực.

Trong nhiều năm tôi nuôi dưỡng lạnh lẽo nơi mình, dù luôn ở trong những vòng tay ấm áp. Tôi lạnh lẽo để luôn tỉnh táo chứng kiến các hiện tượng diễn ra trong cuộc đời, để không chìm sâu vào giấc mơ miên viễn của phận số.

Tôi không hóa thân làm ngọn gió, nhưng những ngọn gió vì tôi mà thổi đó chăng?

Hà Thủy Nguyên

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Luận về “Hiểu” và “Biết”

“Bây giờ toàn những người chỉ biết mà không hiểu” hay “Người Việt Nam không hiểu cái gì sâu cả, chỉ toàn biết sơ sơ”… những nhận xét như vậy đã trở thành một điệp khúc của những người than thở về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam nói riêng và văn hóa thời đại Internet nói chung. Điệp khúc ấy khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ, đâu là mối quan hệ giữa “Hiểu” và “Biết”? Ý nghĩ đầu tiên khi

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào. Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau. Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ

Nhớ#3: Trống rỗng

Trống rỗng…là khi đã quá mệt mỏi và chán nản nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi. Đây là một định nghĩa hoàn toàn vô nghĩa. Từ "trống rỗng" chẳng có nội hàm hoặc nội hàm của nó quá trống rỗng để gọi tên. Thực ra thì khi tôi đã trải qua cả trăm ngàn lần trống rỗng. Đơn giản bởi vì tâm tư của tôi không đặt vào cuộc sống này dù hiện thực tôi đang sống vẫn diễn ra. Tôi chứng kiến khoảnh

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi… Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống… Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự