Home Sáng tác mới Nhớ #4: Đêm

Nhớ #4: Đêm

Đêm, khi tất cả những người thân thiết đã ngủ say, chỉ còn tôi, đó là cô đơn.

Không trăng, không mưa, không cảm hứng, không áp lực công việc, không buồn ngủ, không niềm vui, chẳng nỗi buồn, chẳng giận dữ, chẳng ám ảnh.

Chỉ đơn giản là thao thức và trống trải. Đó là cô đơn. Một nỗi cô đơn không đau đớn, không mệt mỏi, không chán nản.

Không có tiếng động gì ngoài tiếng quạt và tiếng thở của tôi. Cơn gió quá nhẹ để nghe thấy chuyển động của nó.

Ai bảo cô đơn là một căn bệnh!

Nó là một khoảng hẫng của thực tại, khi ta đột ngột bị ngắt khỏi những hành động quen thuộc bị trói buộc bởi các sợi dây liên hệ.

Bỗng nhiên, ta như con rối bị cắt dây, chằng ai điều khiển. Đó là cô đơn.

Những kẻ tự nhận mình là cô đơn và khao khát được lấp đầy, họ không cô đơn, họ chỉ đang thiếu vắng. Thiếu vắng chính là một biểu hiện cho một tinh thần dựa dẫm vào đối tượng bên ngoài.

Khi cô đơn thực sự đến, ta đơn thuần là không cảm thấy gì cả. Chấp nhận nó, và dù có trải nghiệm nó, thì vẫn không có gì cả. Thiếu vắng hủy hoại ta, nhưng cô đơn tái sinh ta.

Cách đây 9 năm, tôi đã từng như hôm nay. Một đêm thu không gì cả, hoàn toàn trống trải và vắng lặng, hoàn toàn cô đơn, tôi đã cứ thế giương tròn mắt nhìn vào màn đêm sau khung cửa sổ. Chẳng suy nghĩ nào ghé thăm.

Tôi cảm thấy tôi hơn bất cứ bao giờ hết. Một tôi khác đã khai sinh vào đêm đó cùng với ba bài thơ liên tiếp.

Một đêm khác sau đó 3 năm, tôi lại cô đơn. Tôi nhận ra tôi hư vô tới nhường nào, và một truyện ngắn đã nảy ra trong đầu tôi.

Đêm nay, tôi lại cô đơn. Nhưng không có gì để viết ngoài những ký ức của mình về chính sự cô đơn. Có lẽ cô đơn của tôi tăng dần cấp độ trạng thái cùng với những lời từ biệt của các ám ảnh.

Cái tôi mới mẻ nào sẽ khai sinh trong đêm nay? Chả quan trọng, rồi thì theo thời gian nó sẽ biến mất. Nhiều cái tôi có hề gì! Nếu chưa thể hoàn toàn vô ngã thì cứ thoải mái với những cái tôi, thay vì biến vô ngã thành một dạng khác của cái tôi.

Khi ta quên mất cảm giác cô đơn là như thế nào, tức là ta hoàn toàn đã quen làm công cụ, làm con rối diễn trò thực tại.

Nhưng nếu ta cố diễn vai kẻ cô đơn, thì đó là một con rối lố bịch và kệch cỡm. Lạ rằng, người đời thích xem kịch, nên họ thích những kẻ vờ vịt cô đơn! Họ thích xem kịch để họ quên đi rằng họ cũng là con rối trong vỉa diễn.

Đêm nay có thể diễn ra sự lan man trong tâm tưởng tôi theo cách này, nhưng tôi sẽ phá hủy sự cô đơn mất.

Dừng ở đây thôi.

Cô đơn là điều đầu tiên tôi có thể nhớ trong cuộc đời của mình. Vậy thôi!

Hà Thủy Nguyên

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong

Luận về “Hiểu” và “Biết”

“Bây giờ toàn những người chỉ biết mà không hiểu” hay “Người Việt Nam không hiểu cái gì sâu cả, chỉ toàn biết sơ sơ”… những nhận xét như vậy đã trở thành một điệp khúc của những người than thở về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam nói riêng và văn hóa thời đại Internet nói chung. Điệp khúc ấy khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ, đâu là mối quan hệ giữa “Hiểu” và “Biết”? Ý nghĩ đầu tiên khi

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Nhớ #1: Thông cảm

Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp. Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi