Home Sáng tác mới Có những ngày hư vô

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi…
Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống…

Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự chán, nhưng không phải chán nản; rất gần nỗi sầu nhưng không phải sầu bi, rất gần cực khoái nhưng không phải khoái lạc. Hư vô ấy là nụ cười khẩy trước mọi sự ngớ ngẩn của bản thân, trước những cơn cuồng loạn vì bị cuốn trôi vào ảo tưởng của kẻ khác. Hư vô ấy là cảm giác tỉnh khỏi giấc mộng dài miên viễn tựa hồ một kiếp đã trôi qua.

Lắng nghe tiếng mưa lách tách… Lắng nghe tiếng lòng dìu dịu… Sau trận cuồng phong, vạn vật trở lại tinh khôi. Hư vô nhờ thế mà chứa trong lòng vạn vật.

Hư vô không phải trống rỗng. Trống rỗng được nhận diện khi nó được giới hạn. Hư vô không có giới hạn. Bởi hư vô chỉ có thể nhận thức được bằng một sự hư vô khác. Khi một bông hoa biết ngày tàn của mình, nhưng vẫn khoe sắc tỏa hương, nó hư vô. Khi con chim biết rằng chẳng ai trân trọng tiếng hót tuyệt mỹ của nó nhưng nó vẫn hót, nó hư vô. Con người như tôi, như ai đó ngoài kia thì sao? Thắng hay thua chẳng thể một lời phân định. Đúng hay sai chỉ là tiếng ồn lao xao. Ai dám hư vô tuyệt đỉnh, để được như bông hoa đẹp, như loài chim quý?

Chúng ta đặt lên bàn cân quá nhiều, để rồi đấu đá với bên ngoài cuộc sống, để rồi tranh đấu với chính mình, chẳng phải chúng ta đã biến mình thành trống rỗng hay sao? Một khối rỗng tuếch lăn qua lăn lại với những lời thuyết giáo, những cuộc chiến hơn thua, những định kiến, những níu kéo vào cuộc đời vô định.

Có những ngày tôi hư vô… tôi câm lặng… tôi say mê với chính tôi…

Nhưng mãi mãi hư vô là một việc khó khăn. Bởi như thế, chẳng phải là tự níu kéo lấy sự hư vô hay sao. Nếu hư vô trở thành cuộc sống của tôi, và tôi lại bám víu vào nó, thì chẳng phải tôi đã biến hư vô thành trống rỗng.

Thây kệ đi… Hư vô rồi cũng sẽ qua… Lao xao rồi cũng sẽ qua… Chỉ có tôi còn ở lại đây, tận hưởng tất cả, chứng kiến tất cả!

Hà Thủy Nguyên

Nhớ#3: Trống rỗng

Trống rỗng…là khi đã quá mệt mỏi và chán nản nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi. Đây là một định nghĩa hoàn toàn vô nghĩa. Từ "trống rỗng" chẳng có nội hàm hoặc nội hàm của nó quá trống rỗng để gọi tên. Thực ra thì khi tôi đã trải qua cả trăm ngàn lần trống rỗng. Đơn giản bởi vì tâm tư của tôi không đặt vào cuộc sống này dù hiện thực tôi đang sống vẫn diễn ra. Tôi chứng kiến khoảnh

Ma thuật của ngôn từ

“Hôm nay, tôi nhốt mình cả ngày trong căn phòng kín.” Đó là một câu trần thuật không thể xác định được thời gian. Hôm nay là hôm nào? Cả ngày là bắt đầu từ bao giờ và kết thức từ bao giờ? Thậm chí, đến không gian cũng không thể xác định. Căn phòng kín đến mức độ nào? Một căn hộ 5m2 cũng có thể gọi là kín, một tòa biệt thự cũng là một cấu trúc đóng kín, một đô thị cũng

Nhớ #1: Thông cảm

Thông cảm với kẻ nào đó bạc nhược, kém cỏi và thiếu nhân tính là sự lãng phí lớn. Lý lẽ về sự thông cảm thường được viện dẫn để thoả hiệp với sự tồi tệ, chứ không phải để khiến mọi sự trở nên tốt đẹp. Những gì tôi nhớ về sự tha thứ của mình dành cho những người thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… đó là họ sẽ tiếp tục thô lỗ, nhỏ mọn, tham lam, ích kỷ… Họ không

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong