Home Sáng tác mới Nhớ#6: Thay đổi thế giới

Nhớ#6: Thay đổi thế giới

Thay đổi thế giới, hay nói trắng ra là thanh tẩy thế giới, là đam mê quỷ ám của những con người lý tưởng. Đó thực sự là một cái bẫy. Người ta bước vào bẫy với sự hồ hởi, với niềm tin rằng mình sẽ mang lại tương lai tươi đẹp hơn cho thế giới.

Công kích thế giới cũ là một chiến lược! Họ quên mất rằng, trong tương lai, họ cũng sẽ là những điều tệ hại như con người ở thế giới cũ. Hoặc tệ hơn, trong khi họ hô hào viển vông về một thế giới tươi đẹp, thì họ vẫn hành xử như những kẻ phá hoại quen thuộc vốn đại diện cho thế giới cũ. Ai đó vẫn có thể độc tài khi họ liên mồm nói về tự do, vẫn lạm quyền ỷ thế dù nói về dân chủ, vẫn gặm thiên nhiên để sống dù kêu gọi bảo vệ thiên nhiên, vẫn đối xử tàn tệ với người khác và hô hào chó là bạn, vẫn lải nhải về hòa bình bằng cách kích động chiến tranh, vẫn bàn về thanh khiết dù không thể sống thiếu tiền… Ôi chao đủ kiểu!

Tôi đã từng ôm mộng thay đổi thế giới tôi đang sống. Nhưng tôi thấy sự bất lực nơi mình. Những điều tôi đang làm đây có thực sẽ mang lại tương lai mới cho thế giới? Những vĩ nhân, họ thay đổi thế giới thật chăng? Hay chỉ là những sai lầm lặp lại theo các cách khác nhau.

Nhiều người thúc giục tôi, hãy dấn thân, hãy là một nhân vật lớn trong một thời đại. Nhưng tôi không thể! Tôi không thể huênh hoang tuyên bố về những điều không thật! Tôi không thể truyền đạt cho một ý tưởng khi bản thân mình không trở thành toàn bộ ý tưởng ấy. Và tôi chọn cho mình một góc nhỏ, để suy tư, để khám phá, để thay đổi bản thân một cách chậm rãi, nhưng không thể lường trước về con người tôi sẽ trở thành… Không! Thực ra tôi còn không biết thứ tôi sẽ trở thành là gì…

Thay đổi nơi tôi chẳng đến như một cuộc khải huyền chết chóc. Nó đến nhè nhẹ như không khí, chợt đến, chợt đi. Thực ra, hãy nghĩ theo chiều hướng khác! Khải huyền tới trong mọi khoảnh khắc tôi sống. Mỗi khoảnh khắc, có những phần trong tôi chết đi và sinh ra.

Tôi nghĩ một nhóm, một tổ chức hay một cộng đồng, một xã hội, đều giống với cá nhân, luôn phải ở cơ chế thay đổi liên tục, thì nó sẽ ổn định. Nếu nó cưỡng lại thay đổi, nó sẽ phải đối mặt với cuộc khải huyền chết chóc. Loạn, đó là phản lực tất yếu cho một cơ chế cứng nhắc và đóng kín. Loạn chỉ thực sự kết thúc khi các nhân tố trong một tổng thể chấp nhận linh hoạt.

Sau tất cả, điều đáng để thay đổi thế giới nhất, đó là thế giới cần nhận ra thay đổi là bản chất của sự sống, không phải một hành vi cần thực hiện hay một lý tưởng. Chấp nhận thay đổi, đó là luật của tự nhiên.

Hà Thủy Nguyên

Luận về “Hiểu” và “Biết”

“Bây giờ toàn những người chỉ biết mà không hiểu” hay “Người Việt Nam không hiểu cái gì sâu cả, chỉ toàn biết sơ sơ”… những nhận xét như vậy đã trở thành một điệp khúc của những người than thở về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam nói riêng và văn hóa thời đại Internet nói chung. Điệp khúc ấy khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ, đâu là mối quan hệ giữa “Hiểu” và “Biết”? Ý nghĩ đầu tiên khi

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi

Nhớ #7: Mặt trời

Tôi không còn nhớ lần cuối cùng tôi ngắm mặt trời là lần nào. Những tia sáng mặt trời đang thay đổi, và có lẽ tôi cũng thế, nên chúng tôi đã chẳng thể hợp nhau. Tôi còn nhớ những ngày nhỏ, tôi yêu ngày mưa, và tôi cũng yêu ngày nắng. Tôi có thể chạy đầu trần giữa trưa, không ốm và da vẫn trắng. Mặt trời và tôi thân nhau là thế. Mặt trời cùng tôi nhảy múa trên những cánh đồng cỏ

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi… Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống… Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự

Nhớ#3: Trống rỗng

Trống rỗng…là khi đã quá mệt mỏi và chán nản nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi. Đây là một định nghĩa hoàn toàn vô nghĩa. Từ "trống rỗng" chẳng có nội hàm hoặc nội hàm của nó quá trống rỗng để gọi tên. Thực ra thì khi tôi đã trải qua cả trăm ngàn lần trống rỗng. Đơn giản bởi vì tâm tư của tôi không đặt vào cuộc sống này dù hiện thực tôi đang sống vẫn diễn ra. Tôi chứng kiến khoảnh