Home Sáng tác mới Nhớ#8: Ốm

Nhớ#8: Ốm

Sau một trận ốm dài, tôi thấm thía sâu sắc cảm giác rằng có những chuyện nằm ngoài khả năng tác động của mình cho dù năng lực của bản thân có thừa để thực hiện. Đó là bực bội, là bất lực, là chán nản, là tuyệt vọng. Như thể đóa hoa đến kỳ đẹp nhất để khoe sắc lại gặp phải một cơn bão táp mưa sa. Khi bừng mắt tỉnh dậy, thế cục đã chả thể cứu vãn được. Tôi mất đi những cơ hội để chiến thắng.

Đây không phải lần đầu. Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi khi những cơ hội tốt đẹp đang đến, và tôi đã chuẩn bị năng lực của mình đầy đủ cho cơ hội ấy, thì tức thì một cơn ốm sẽ quật tôi đổ xuống. Rồi cơ hội đi qua, và khi tỉnh dậy, tôi không những không được nếm mùi vị của thành công, mà ngay cả thất bại cũng chẳng có. Chỉ có một tình trạng duy nhất: Mình đang bị tụt lại ở phía sau. Xa xa kia là những kẻ ung dung bước đi bất kể bản thân có đủ năng lực hay không.

Tôi đã từng rất hận những cơn ốm của mình. Chúng khiến tôi và thế giới cách xa nhau vạn dặm. Nhưng rồi một ngày, tôi nhận ra rằng tôi cần chúng biết bao. Bởi vì đó là khoảng cách an toàn để tôi không bị văng theo quỹ đạo của thế giới – những thứ quy luật tự được gán cho nhân loại.

Lùi ra xa…tôi đã tự mình quy ẩn… Bước vào thế giới riêng của mình. Nơi ấy chỉ có một ngọn đèn là ý thức của chính mình.

Lùi ra xa, thế giới chỉ là cái bóng khổng lồ mờ nhạt không rõ khuôn hình trôi đi vào vô định.

Tôi cảm thấy sự yếu đuối của tôi trỗi dậy. Sự yếu đuối ấy là những tổn thương mà bình thường khi khỏe mạnh tôi tạm bợ che lấp bằng sự hào hứng sống và niềm đam mê cuồng nhiệt. Những cơn ốm khơi lại chúng để tôi chứng kiến và điều trị chúng, dần dần…

Những đứa trẻ cần đau ốm ở mức độ nhất định để chúng trở nên thông minh hơn. Còn tôi, cũng cần đau ốm để trưởng thành hơn, với điều kiện là không chết quá sớm vì một căn bệnh ngớ ngẩn nào đó.

Ngẫm lại thì, cái sự không may của các cơn ốm lại là một điều may mắn với tôi. Có lẽ, nếu thiếu chúng, giờ đây tôi đang giương giương tự đắc như những kẻ hãnh tiến, quá mải mê đuổi theo những cơ hội mà cuộc đời thả thính trước mũi. Có lẽ, tôi sẽ quên mất những cuộc đối thoại với chính mình, quên mất mình và vội vã trói bản thân trong một mớ mỹ từ cái tôi chật hẹp.

Lùi ra xa… Đêm đã khuya… Thế giới càng xa…

Hà Thủy Nguyên

Thanh khiết và ô trọc

Mọi thứ trên thế giới này đang đến ngày tàn của nó. Không còn nhiều người nói đến sự thanh khiết. Không còn nhiều người đề cao phẩm chất thiêng liêng. Không còn ai sống như một thiên anh hùng ca bi tráng. Các nguyên mẫu lý tưởng bị đổ vỡ. Người ta tôn thờ Ma Qủy trên khắp màn ảnh, trên đầu môi chót lưỡi, trên sách vở, thậm chí trong các pháp môn. Người ta cho rằng lối sống thông minh nhất là

Luận về “Hiểu” và “Biết”

“Bây giờ toàn những người chỉ biết mà không hiểu” hay “Người Việt Nam không hiểu cái gì sâu cả, chỉ toàn biết sơ sơ”… những nhận xét như vậy đã trở thành một điệp khúc của những người than thở về sự xuống cấp của văn hóa Việt Nam nói riêng và văn hóa thời đại Internet nói chung. Điệp khúc ấy khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ, đâu là mối quan hệ giữa “Hiểu” và “Biết”? Ý nghĩ đầu tiên khi

Mưa

Mây ùn ùn từ đâu kéo đến không biết… và trời mưa! Mưa! Lộp độp! Ào ào! Rả rich!... Mưa như một cuộc làm tình miên man của Đất và Trời… …Mây đi một quãng đường dài để rồi trút xuống hết theo một cơn mưa rào vội vã. Để làm chi? …Một hạt mầm đương đầu với bao thử thách, trải bao sóng gió, vươn lên thành một cái cây, cây ra hoa, ra quả và rồi bị một con chim nào đó nuốt

Nhớ#2: Biển

Là nơi lửa mặt trời và nước giao hoà… Là nơi tinh tú sa trước mặt… Là đất hung bạo được che giấu bởi bình yên… Là nơi mọi thế lực siêu nhiên tùy nghi phô diễn. Biển không trôi, biển đứng yên và bành trướng, chỉ đời sống trôi về phía nó, trôi về chìm lấp. Biển không nhấn chìm, mọi sinh mạng chỉ đơn giản là cứ đua nhau trở thành một phần của đáy đại dương. Địa ngục có thể sâu trong

Có những ngày hư vô

Những ngày náo loạn rồi cũng trôi đi… Những phân tranh sai đúng rồi cũng dịu xuống… Tiếng ồn lao xao lặng dần… lặng dần… Tôi thấy mình rơi dần vào hư vô. Hư vô không phải một cõi không gian, hư vô không phải khoảng tĩnh của thời gian. Tôi chỉ cảm thấy hư vô khi mình không còn níu kéo thêm một lý do nào nữa để cố tồn tại giữa vòng đời ảo tưởng. Khoảnh khắc hư vô ấy rất gần sự