Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi

Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng

Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ

Trời còn thu

… vì tôi còn thu

 

Thả bóng câu thời gian ngưng đọng

Vạn cầu mong

Nhân loại đã úa tàn

Lá lá rụng

Và nhịp trăng mờ mịt

Cây khô cành

Ngúc ngoắc vệt thời gian

Mây trời rạn vỡ

Tim tôi máu loang

 

Những dòng sông đã cạn dòng

Khô kiệt đời nặng khổ đau

Chẳng thể tới mênh mông

Chỉ im lìm nước đọng

Ai có khóc cho sông

Giọt lệ ngàn thế kỷ

Thời gian lớp lớp cằn

 

Tôi nghe cái chết nhoẻn miệng cười

Khắc khắc thời thời

Nơi mùa thu tàn tận

Nơi mặt trời dịu hận

Ánh màu bi tráng

Rớt tay tôi

Tôi nghe cái chết bên mình

Sợi đời mong manh đến vậy

Muôn duyên nghiệp chỉ trong nhất niệm

Cũng héo tàn dưới ánh thu

 

Ô kìa thu

Những khắc si mê

Ôm chấp niệm níu một phần tươi trẻ

Níu vàng rộ những chia ly quyến luyến

Níu yêu đương nay đã nhạt màu

Và níu ta nguyên một nụ cười

Khi tận cùng đang tới

Thu ơi

Thu cạn ngày chưa

Ta cạn đời đi

 

Ta buông lòng thu

Thời gian đã cạn

Ta chết chiều nay

Niệm niệm tiêu hồn

 

Hà Thủy Nguyên

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Bừng tỉnh

Tôi bừng tỉnh sau miên man trường dạ Gió rung trời Bom lạc giữa tầng xa Tiếng thét gào Hồn oán cõi tha ma Cơn đói quặn chút nhân tình rơi rớt Cóng…giấc sâu Lạnh mưa…hiên vỡ vỡ Giọt giọt đau Chẳng còn thấy u sầu Âm ỉ mầm cơn hận len vào mộng kiếp sau Những phận người đau đáu nguyện cầu chút bình dị đời trôi mà nào ai hồi đáp Thơ bất chợt…gào bên giường ấm êm lay lay giá buốt Lạc

Requiem Mưa

Mưa Rải gam đêm Là Vô Tận Ta Đếm thời trôi Là Hư Vô Yêu Khẽ dần buông Là Quá Khứ Mây rơi kìa Mưa bay Hà Nội chẳng ai hay điệu ả đào vẳng đêm vắng lặng Í ơi lơi lả cợt cười Vọng Lòng đất nảy mưa rơi Giai nhân đã thõng một đời Thành phố cũ mòn hồn mặc khách Gốc cây khô trơ trọi Rạch nét sầu lên mưa Trắng mấy vần thơ ủ dột Xì xào tục khách Ai mất

Mưa cuối ngõ

Mảnh tự sự Vương Vắt ngang sáu cõi Hây hây phùn mưa cuối ngõ đổ thênh thang Mảng màu vá víu thời gian Ấy ai nâng mảnh áo cơ hàn Góc thành nam chí sĩ gẩy điệu đàn Ướt Sách không nhàu chữ chéo chồng cố sự Mưa không phập phồng bong bóng phù thế Gót chân ai Không tiếng Dắt những đoàn oán than Hôm nay ngày vẫn chưa tàn Mộng mị lạc chốn nao chưa cập bến trần gian man mác giọt trời

Tình đêm

Hồn ma khiêu vũ Sầu đêm Đong trận mưa rơi Mấy giọt mềm Ta viết hồn ta vào thinh lặng Chỉ lời thinh lặng nối vô biên   Đong một đêm dài Không ánh trăng Chẳng kẽ sao lọt chút tơ lòng Và ta bấn loạn mùa thơ ấy Đã gần xong…   Lặng gió bụi rồi, còn đêm thôi Lặng lời thiên hạ chốn ta ngồi Thao thức bước vào cơn gió nổi Lành lạnh cổ thi đã vào hồi   Ta trút bạch