Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi

Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng

Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ

Trời còn thu

… vì tôi còn thu

 

Thả bóng câu thời gian ngưng đọng

Vạn cầu mong

Nhân loại đã úa tàn

Lá lá rụng

Và nhịp trăng mờ mịt

Cây khô cành

Ngúc ngoắc vệt thời gian

Mây trời rạn vỡ

Tim tôi máu loang

 

Những dòng sông đã cạn dòng

Khô kiệt đời nặng khổ đau

Chẳng thể tới mênh mông

Chỉ im lìm nước đọng

Ai có khóc cho sông

Giọt lệ ngàn thế kỷ

Thời gian lớp lớp cằn

 

Tôi nghe cái chết nhoẻn miệng cười

Khắc khắc thời thời

Nơi mùa thu tàn tận

Nơi mặt trời dịu hận

Ánh màu bi tráng

Rớt tay tôi

Tôi nghe cái chết bên mình

Sợi đời mong manh đến vậy

Muôn duyên nghiệp chỉ trong nhất niệm

Cũng héo tàn dưới ánh thu

 

Ô kìa thu

Những khắc si mê

Ôm chấp niệm níu một phần tươi trẻ

Níu vàng rộ những chia ly quyến luyến

Níu yêu đương nay đã nhạt màu

Và níu ta nguyên một nụ cười

Khi tận cùng đang tới

Thu ơi

Thu cạn ngày chưa

Ta cạn đời đi

 

Ta buông lòng thu

Thời gian đã cạn

Ta chết chiều nay

Niệm niệm tiêu hồn

 

Hà Thủy Nguyên

Xuân nguyện hồn

Khúc nguyện hồn tro ám lạnh gió đuổi dài phố thưa Lặng phủ khăn tang ố vàng hàng cây đứng rũ Im Lòng co ro bóng người chen bóng quỷ Đây là xuân ư? Khúc nguyện hồn rung chuông sáu cõi Mộng nhân sinh khép cửa Gió đổ ào lá rơi Bóng đất vương tay níu nền trời Tấm khăn tang rách mất rồi còn đâu Phố thị bạc phai tro phủ Mây nhoà chẳng dáng chẳng hình Tôi đang nguyện hồn ai đây Nguyện

Lời tử sĩ

U u u u Âm thầm một giọt khóc mù giời mưa giăng Tôi đã ngồi đây… lặng u u u u oán hồn kêu trước ngõ dậm bước vô thanh lướt u u u u khều sợi tóc nhặt sợi tuyệt vọng quấn mồ áo rách đời toang mưa giăng giờ mù mịt u u u u ám thoảng góc hồn nước non khuất lấp đắp hòn mồ ma u u u u Thế nhân tù… chật hẹp góc quan tài mủn mối Nước

Những bức thư dang dở

Mảnh vỡ tôi vạ vật những đâu đâu Những vướng víu của kiếp người chật hẹp Mà thoáng chốc tôi đã đi hết kiếp Vẫn với tay quờ quạng chẳng gặp tôi Ở một kiếp xa xôi vụn vỡ Tôi chạm nhẹ mảnh thư tiền kiếp Những hồn đau cố gắn lấy phận người Những vết thủng gỉ hoen màu ký ức Bút đã đưa có ngưng chẳng thành lời Có bóng hình phảng phất giữa trang thư Khâu chặt đớn đau rớm máu mỉm

Ngõ mưa trưa

Ngõ mưa trưa Tiểu trúc Rớt một tia sấm Đáy ly Chẳng bóng ai vừa đi Đã qua đời Hồn phách phân li Ngày buồn trôi mà chi Nghe úa tàn loang Nhón bước Bóng nước đọng lâm li Ai đợi ai mà chi Nhón bước này Bóng hình phai Nâng ly này Trót gục Bên mộ ai Giấc mưa Chìm Vắng lặng ngõ sâu Ánh mùa rơi rụng Vệt trúc buông dài Bóng tóc trưa Hà Thủy Nguyên

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn