Niệm thu

Có những mùa mây nổi nước trôi

Thu nấn ná đợi bài thơ ứa hứng

Và tôi nữa đợi lòng mình đến độ

Trời còn thu

… vì tôi còn thu

 

Thả bóng câu thời gian ngưng đọng

Vạn cầu mong

Nhân loại đã úa tàn

Lá lá rụng

Và nhịp trăng mờ mịt

Cây khô cành

Ngúc ngoắc vệt thời gian

Mây trời rạn vỡ

Tim tôi máu loang

 

Những dòng sông đã cạn dòng

Khô kiệt đời nặng khổ đau

Chẳng thể tới mênh mông

Chỉ im lìm nước đọng

Ai có khóc cho sông

Giọt lệ ngàn thế kỷ

Thời gian lớp lớp cằn

 

Tôi nghe cái chết nhoẻn miệng cười

Khắc khắc thời thời

Nơi mùa thu tàn tận

Nơi mặt trời dịu hận

Ánh màu bi tráng

Rớt tay tôi

Tôi nghe cái chết bên mình

Sợi đời mong manh đến vậy

Muôn duyên nghiệp chỉ trong nhất niệm

Cũng héo tàn dưới ánh thu

 

Ô kìa thu

Những khắc si mê

Ôm chấp niệm níu một phần tươi trẻ

Níu vàng rộ những chia ly quyến luyến

Níu yêu đương nay đã nhạt màu

Và níu ta nguyên một nụ cười

Khi tận cùng đang tới

Thu ơi

Thu cạn ngày chưa

Ta cạn đời đi

 

Ta buông lòng thu

Thời gian đã cạn

Ta chết chiều nay

Niệm niệm tiêu hồn

 

Hà Thủy Nguyên

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp

Ý thơ

Tôi muốn một bài thơ nho nhỏThế gian đà trôi tuột tận đâuĐêm khuya và lòng thôi cũng nhàuThời gian chẳng qua mau… Nguồn cơn vương víu nơi gió chảyChân trời còn vệt dấu heo mayCâu thơ buồn buồn bèn nhún nhảyThoáng một kẻ say đã nghiêng sầu Trang sách vẩn vơ tay người miếtVũ trụ hồ như chết bên cầuCon sông vừa động tình sóng dộiÝ thơ chìm nổi chẳng trôi mau Thành phố đã vào mùa thơ nhỉCòn tôi cũng vào mùa ngẩn

Còn lại

Đánh dấu một chút vàng trong nắng Đánh dấu một chút buồn trong mưa Đánh dấu một nốt trầm trong bản thanh âm rộn rã…   Đôi cánh đã xa bay rồi Chỉ tôi còn ở lại Mỗi bước theo vết dấu lông chim Ôi gió đã cuốn trôi tự kiếp nào?   Nắng tắt Mưa ngừng Mọi thanh âm im bặt Một tiếng “suỵt” khẽ khàng Hồi ức vô thanh nhỏ giọt Thiên đường xé toạc thành những đám mây   Những phim đàn

Gieo lá

Ta bước đi ký ức Mộng vô hồi đêm trăng Ta gieo mưa ký ức Vọng tình điên cung trăng   Gieo một cuộc tang thương Còn lại gì thế giới Ta còn trăng trăng thôi Ký ức đọng trên môi Huýt điệu dài ma mị Huýt Ký ức nào chưa tới Lang thang nơi bể dâu Thời gian trôi và chảy Phù sa đắp mộ rầu   Ai ơi xếp lá đợi thu gieo Hứng thơ tuôn ra những nhiệm màu Ta gieo thế