Home Sáng tác mới Phúc âm mưa

Phúc âm mưa

Héo khô đất trời đại mạc
Với tay tìm hư ảnh Đào Nguyên
Than ôi…
Hư ảnh tiếp kề hư ảnh
Trái tim cạn kiệt sầu bi
Độc tố chốn thiên đường
Hư ảnh hỉ lạc
Hư ảnh ánh dương xuân

Mưa…
Mưa…
Tan chảy…
Thấm môi…
Ứa tàn lệ…
Sầu…
Bi…
Một kiếp phù du thôi cũng đành dấn bước
Than ôi… Mưa không nhuốm màu hư ảnh
Mưa…
Sợi dây…
Nối liền…
Thực tại…
Chạm ướt lạnh…
Tỉnh giấc mộng dài chốn vĩnh cửu thiên đường đang tốc gió bốn phương biến cát bụi thành cát bụt

Hỡi mưa
Âm giai sầu bi
Có nhớ chăng ai?
Giăng thơ cõi tình u uẩn
Cổ huyền xưa buông thõng giọt rơi rơi

Hỡi mưa
Bóng dáng ai cô độc
Nhòa góc phố miên man
Phủ tang ngàn kiếp lang thang
Cơ đồ tan loãng bụi mưa phũ phàng…

Hỡi mưa
Cầu Ô Thước nối liền lại đứt
Thực tại sâu kín mong manh
Quay tơ bến thời gian
Ai ơi có nhớ
Mộng ngàn năm thoáng chốc tiêu tan
Kẻ cung vàng điện ngọc
Kẻ lưu lạc nhân gian
Mượn lời mưa giãi tỏ tâm can
Đan mưa dệt lệ
Gửi vào bồng lai…

Hỡi mưa
Thăm thẳm vực sâu muôn trượng
Nâng cao đôi cánh hải hồ
Trải mây mưa thiên địa
Trọn kiếp bình sinh chốn tiêu diêu

Mưa dừng chân nơi đại mạc
Gột rửa nỗi đau cứu thế trên vai
Thiên thần lấp lánh hào quang nước
Sầu bi nhân thế…
Tạnh rồi…

Hà Thủy Nguyên

Hà Nội nơi tôi mùa đông

Hà Nội nơi tôi mùa đông Rào rào gió Phố ma thất thểu bóng người Bóng tôi mơ tôi hành khất kết thân đời xin xỏ giọt chân tâm   Nơi gió rụng vàng sương Hà Nội Cổ thành tôi giam tôi Tôi mơ trong mơ trong mơ lại trong mơ Ngút ngàn thơ mộng ngàn năm mộng   Hà Nội trong ai Bóng mờ thế giới Hành khất tôi Hành khất thơ Phố ma chờ tôi nhỏ giọt chân tâm Cổ thành chôn vùi

Đắm mưa

Thôi đã hết mơ rồi Mưa chưa dứt, mưa ơi Tình vẫn động, tình ơi Sợi tơ trời lơi lơi…   Thôi đã hết mơ rồi Đôi cánh tình đã khép Lẳng lặng nhìn đời trôi Mưa rơi rơi, chưa dứt   Ta lang thang trong mơ Mơ lang thang trong đời Đời lận đận dưới mưa Mưa lận đận nên thơ   Đắm mình, căn phòng trống Mơn man vuốt tơ tình Thơ rơi rơi là mưa Thơ lơi lơi là mơ   Người

Thơ rơi

Đêm lạnh thờ ơ trăng mơ biên tái Ngựa nện vó hồng hoang lục lạc rung hoài Lồng lộng hải hồ Kẻ đi gối mỏi Vỗ rượu bầu ca vọng trời tây Đêm nay một cuộc say say la đà trăng gió ảo Tay bện mây níu thời gian đọng lại Tôi sợ vầng dương rực cháy Thiêu rụi một chút say này Trời tây vệt sao hằn Tôi cười vang sằng sặc Đêm trăng đã tới hồi cuồng quay Vũ điệu không loạn nhịp

Thơ ma

Những vệt hoa úa …Tàn canh Thinh lặng rớm đêm Loa kèn chớm rụng rồi cũng qua nhanh Vắng tôi rồi còn đâu Cảnh sắc này…đau Ô kìa vẩn mây chẳng động Ô kìa ma nữ tiêu vong Tôi tìm tôi trên cánh trắng tinh khôi Nào đâu thấy Chỉ đọng giọt sương thôi In bóng con mắt kiếm tìm Lại tìm Tìm trong vết úa Thời gian quệt lên tròng mắt Đã khô chẳng thể nào rơi lệ Một vệt già nua Đàn tịch

Sợi Yêu

Xao… Một cơn gió Huyết dụ mấy lời yêu Có buổi chiều vừa qua ngõ cô liêu xiêu xiêu trời nghiêng đất đổ Bóng tình vơ vất Rụng Bên mồ Xao Làn tóc lạnh Mướt mây thanh âm nhịp không không sắc sắc mông mông lung lung thung thăng phố vào vận cuối Ai vuốt sũng chuông chùa tụng Tro tàn bay nét phác nhạt lời này Kinh chiêu hồn lặng Ai rõ bước ra mà Thời không tha hương lạc bước dặm trường Hoa