Home Sáng tác mới Phúc âm mưa

Phúc âm mưa

Héo khô đất trời đại mạc
Với tay tìm hư ảnh Đào Nguyên
Than ôi…
Hư ảnh tiếp kề hư ảnh
Trái tim cạn kiệt sầu bi
Độc tố chốn thiên đường
Hư ảnh hỉ lạc
Hư ảnh ánh dương xuân

Mưa…
Mưa…
Tan chảy…
Thấm môi…
Ứa tàn lệ…
Sầu…
Bi…
Một kiếp phù du thôi cũng đành dấn bước
Than ôi… Mưa không nhuốm màu hư ảnh
Mưa…
Sợi dây…
Nối liền…
Thực tại…
Chạm ướt lạnh…
Tỉnh giấc mộng dài chốn vĩnh cửu thiên đường đang tốc gió bốn phương biến cát bụi thành cát bụt

Hỡi mưa
Âm giai sầu bi
Có nhớ chăng ai?
Giăng thơ cõi tình u uẩn
Cổ huyền xưa buông thõng giọt rơi rơi

Hỡi mưa
Bóng dáng ai cô độc
Nhòa góc phố miên man
Phủ tang ngàn kiếp lang thang
Cơ đồ tan loãng bụi mưa phũ phàng…

Hỡi mưa
Cầu Ô Thước nối liền lại đứt
Thực tại sâu kín mong manh
Quay tơ bến thời gian
Ai ơi có nhớ
Mộng ngàn năm thoáng chốc tiêu tan
Kẻ cung vàng điện ngọc
Kẻ lưu lạc nhân gian
Mượn lời mưa giãi tỏ tâm can
Đan mưa dệt lệ
Gửi vào bồng lai…

Hỡi mưa
Thăm thẳm vực sâu muôn trượng
Nâng cao đôi cánh hải hồ
Trải mây mưa thiên địa
Trọn kiếp bình sinh chốn tiêu diêu

Mưa dừng chân nơi đại mạc
Gột rửa nỗi đau cứu thế trên vai
Thiên thần lấp lánh hào quang nước
Sầu bi nhân thế…
Tạnh rồi…

Hà Thủy Nguyên

Đêm mưa say Omar Khayyam

Mưa thơ rơi Mưa rơi thơ Í ơi rơi thơ mưa Chỉ một khúc chơi vơi vừa vọng Đã qua đời Chỉ một say cuồng vừa bén Đã hư vô Mồ ma trăm muôn giọt tưới Lịch sử sũng trang viết mới Bút cùn mòn ghi lại được gì đâu Phác mãi một màu đã cũ Nghèo nàn sao Không gượng muôn vẻ màu tươi Của thế giới nhiệm màu Khúc mưa lạc vận Giữa bản bi hài mệnh số Hồn ai say buông mưa

Vỡ

Ai lại qua một mùa đã vỡ Khu vườn hoang trơ trọi mảnh trời thơ Lòng đất động cựa quậy Lao xao buồn thơ ngang   Cứa xước giọt lòng rơi phơn phớt Phảng phất níu hồn vờ vĩnh Có ai loang bốn cõi vọng Sơn hà mất hay còn   Này đây là bầu thơ vừa nứt Ứa hứng tràn rớt xuống phàm nhân  Này đây là thanh đao mòn sứt Vung tan tành  Vỡ Vụn Rượu tràn sân   Mảnh hoa vỡ  Chiều

Điềm tôi

Có cơn mưa chưa tới kịp chiều nay Tôi tết vần thơ lên mây Mây vắt một nhịp trời say gió bão Và chẳng ai say rồi sao? Tôi đợi chờ cơn mưa bao chiều qua Mà thơ chẳng rụng như lá Khách lại qua mải mê la hò chi Lời lời rồi cũng bay đi Muôn dòng tuôn giọt giọt thi ca đọng Nơi vùng trời chẳng hửng đông Lời tôi rơi giữa mênh mông ồn ã Mưa không đến như tình xa Và

Động thơ

Văng tiếng đời rơi hiên phàmMang mang phong linhNhạc cũ chảy dài khóe cửa Động cánh chuồn gánh mưaNgược dòng đạm thủyVô ô kìa cực Gió lọt qua khe đáy sâu vừaMây mưa ướt sũng một giấc trưaĐẩy hứng thơ tràn cơn xác thịtHoa bung cánh mướt hứng tình mưa Phong linh lặngLây phây giọt đời chạm khẽAi vừa ôm ấp mộng đầu Hà Thủy Nguyên

Giấc mưa

Gối giấc mưa trưa buồn rỉ rả Tóc mây vương vấn ướt sơn hà Vén dải mành thưa soi thế sự Bụi mờ đã tắt dưới mây mưa Hôm nay ta đã buồn chưa nhỉ? Lẽ đời đã dịu góc thành xưa Có tờ thơ cũ nhàu bên gối Những lời vơ vẩn tựa mây mờ Thế sự giờ đây không thơ nữa Có ta nằm đếm giọt mưa trưa Có hơi sấm động vằn vô vọng Có tòa thành cũ đã quên mình Tôi